Nhạc Thiên Linh thở phào nhẹ nhõm, gật đầu với cậu ta.
Tưởng Tuấn Nam nghĩ đến chuyện hôm nay Nhạc Thiên Linh bị Cố Tầm từ chối, tự dưng cảm thấy người bạn cùng phòng là mình đây cũng hơi ngại ngại, không dám nhìn thẳng vào cô. Cậu ta liếm môi, ngượng ngùng hỏi: “Muộn vậy rồi mà cậu còn đi ra ngoài à?”
“Ừ, mua ít đồ.”
Nhạc Thiên Linh vừa nói vừa đi tới thang máy, Tưởng Tuấn Nam cũng theo sau lưng cô. Ấn nút thang máy rồi cô mới hỏi: “Còn cậu?”
“Tôi đi lấy đồ ship.”
Tưởng Tuấn Nam trả lời, “Cậu mua cái gì? Có nặng không? Cần tôi giúp chứ?”
Thang máy đến, hai người cùng đi vào, Nhạc Thiên Linh nhấn tầng lầu, bình tĩnh nói: “Không cần đâu, cảm ơn cậu nhiều. Tôi chỉ mua đồ lặt vặt thôi.”
Tưởng Tuấn Nam “ừ” một tiếng, len lén liếc nhìn cô.
Nhạc Thiên Linh chỉ mặc áo trắng tay ngắn và quần short, tóc vừa mới gọi chưa khô hết, rũ xuống sau lưng ướt nhẹp. Trên mặt không có dấu vết của trang điểm, da trắng nõn, đường cong khuôn mặt tinh tế trơn láng, lông mi có vẻ như dài bằng sống mũi.
Tưởng Tuấn Nam tìm trăm lối không có cách giải quyết, đành lấy điện thoại ra, lặng lẽ nhắn tin cho Cố Tầm.
Tưởng Tuấn Nam: Tao không ngờ mày sẽ từ chối Nhạc Thiên Linh, đầu mày không bình thường đúng không? Hay thật ra mày thích đàn ông?
Bên kia nhanh chóng trả lời bằng một tin nhắn thoại. Tưởng Tuấn Nam lập tức bấm nghe, nhưng chưa kề sát điện thoại vào tai thì giọng Cố Tầm đã truyền ra. Tốc độ nói chuyện cực nhanh.
“Mẹ bà mày đừng nhắc tới Nhạc Thiên Linh nữa được không? Không thấy tao đang phiền lắm hả?”
“…”
Giọng của anh giống như đang vang vọng trong thang máy chật hẹp, mãi một lúc lâu mà chưa biến mất. Tưởng Tuấn Nam cảm giác rõ ràng rằng bầu không khí cũng đông cứng trong chốc lát.
Bàn tay cậu ta cứng đờ giữa không trung, nơm nớp lo sợ nghiêng đầu, ánh mắt dè dặt nhìn cô gái bên cạnh.
Nhạc Thiên Linh nhìn chằm chằm cửa thang máy, hai tay nắm lại thành đấm rũ bên sườn, quai hàm khẽ run, giống như là đang dùng sức nghiến răng.
Tưởng Tuấn Nam đột nhiên cảm thấy nghẹt thở.
“Chuyện là…” Cậu ta định thanh minh chút nữa nhưng chưa kịp nói gì thì cửa thang máy đã mở ra, Nhạc Thiên Linh đi thẳng đi ra ngoài. Đi được hai bước, cô đột nhiên dừng lại, quay đầu hung tợn nhìn ….. điện thoại của Tưởng Tuấn Nam. Mà cậu ta thì vẫn còn đứng trong thang máy chưa đi.
Cô há miệng nhưng không nói gì, ngực đập phập phòng, sau đó cắn răng xoay người rời đi.
Tưởng Tuấn Nam: “…”
Sao cứ thấy đáng sợ thế nhỉ!
Mua đồ xong, Nhạc Thiên Linh nhấn mật mã, một giây trước khi bước vào, cô không nhịn được quay đầu nhìn nhà đối diện.
Từ chối cô gái mình không thích không phải là sai, nhưng có phải là quá đáng lắm không khi chà đạp lòng chân thành của một ai đó?!
Mũi cô chua xót, dùng sức đẩy cửa ra, đá giầy rồi ngã xuống giường định đi ngủ sớm. Nhưng remote được thay pin rồi mà vẫn không hề có phản ứng gì.
Nhạc Thiên Linh không tin chuyện ma quỷ, sau mấy phút loay hoay, điều hòa vẫn không nhúc nhích.
Cô giận đến mức thở hổn hển vì tức giận. Hôm nay là ngày xúi quẩy gì vậy!
Cô phiền não lấy điện thoại ra, gọi cho chủ nhà.
“Chị Trần, tôi là người thuê nhà 1314 ở tòa số 7, hôm nay vừa dọn vào. Cho tôi hỏi là có phải remote của máy điều hòa không khí bị hư rồi không?”
Chủ nhà đang đánh mạt chược, tiếng ồn từ bên kia truyền qua, giọng cũng hơi mất kiên nhẫn.
“Sao lại hư? Em xem coi có phải hết pin rồi không?”
“Tôi đã thay pin rồi.”
“À, vậy chắc hư rồi đó. Em chờ chút, để từ từ chị qua đổi remote cho, ba sách! Phỗng!” Nhạc Thiên Linh đang không vui, nghe kiểu nói chuyện qua loa có lệ của chủ nhà thì tâm trạng càng bực hơn.
“Từ từ là chừng nào? Trời nóng như vậy, không có điều hòa sao tôi ngủ?”
Chủ nhà “hầy” một tiếng, “Trễ vậy rồi chị làm sao mà sửa cho em. Thế này đi, hay là em qua nhà 1315 đối diện mượn remote? Nhà bên đó cũng là của chị, điều hòa cùng loại, dùng chung remote được.”
Thấy Nhạc Thiên Linh đột nhiên yên lặng, chủ nhà cầm được quân bài tốt, cười híp mắt nói: “Không sao đâu, để chị nhắn Wechat bảo cậu ấy một tiêng trước. Đều là thanh niên cả mà, em qua mượn là được.”
Giọng cô lập tức bình tĩnh: “Không cần phiền vậy, để tôi ráng nhịn thêm, cảm ơn.”
Đùa gì thế? Hôm nay có nóng chết cô cũng không đi tìm Cố Tầm mượn remote đâu. Làm vậy chỉ khiến người ta cảm thấy cô tầm thường muốn kéo sự chú ý.
Cúp điện thoại, Nhạc Thiên Linh nằm trên giường. Có nhiều gia đình không có điều hòa mà, chẳng lẽ người ta không ngủ được? Tâm tĩnh thì sẽ mát lên thôi!
Nhưng mà mười phút sau.
Nhạc Thiên Linh bò dậy mở cửa sổ, có gió thổi chắc là sẽ đỡ hơn chút. Lại qua mười phút, hai mắt cô mở trừng trừng như chuông đồng, tức giận nhìn trần nhà.
Lầu 13 mà sao không có miếng gió nào hết vậy trời?!
Nhạc Thiên Linh cảm giác đồ ngủ của mình nhớp nhúa, lăn qua lộn lại mấy hồi, tóc ướt đẫm mồ hôi dính vào cổ.
Không chỉ không thấy buồn ngủ còn cảm giác càng ngày càng nóng.
Cô không ngủ được, đành cầm điện thoại chơi giết thời gian, có khi xem phim một lúc thì sẽ thấy buồn ngủ.
Nhạc Thiên Linh lướt mở màn hình, thấy mẩu tin nhắn thoại Lâm Tầm gửi hai phút trước.
“Cậu ngủ chưa?”
Bánh Quai Chèo: Chưa.
Bánh Quai Chèo: Nhưng tối nay không chơi game đâu, đang không vui.
Bánh Quai Chèo: Với lại cậu đừng gửi tin nhắn thoại được không?
Hotboy Trường: …
Hotboy Trường: Không có rủ cậu chơi game.
Hotboy Trường: Vậy sao trễ thế này rồi mà chưa ngủ?
Bánh Quai Chèo: Nóng không ngủ được.
Hotboy Trường: Không mở điều hòa à?
Bánh Quai Chèo: Remote hư rồi.
Hotboy Trường: Vậy thì mượn đi.
Bánh Quai Chèo: Tối vầy biết tìm ai mượn?
Hotboy Trường: Không quen hàng xóm à?
Bánh Quai Chèo: Không.
Hotboy Trường:?
Một lát sau anh lại nhắn tiếp.
Hotboy Trường: Dù không quen thì cũng đi mượn đi, sau này là hàng xóm mà.
Bánh Quai Chèo: Không thích.
Bánh Quai Chèo: Da mặt tôi mỏng lắm, không làm được cái chuyện mặt dày mày dạn đó.
Hotboy Trường:?
Hotboy Trường: Không đến nổi vậy chứ.
Nhắn xong, Nhạc Thiên Linh cũng không định tám nhảm với cậu ta nữa. Cô trở mình, chuẩn bị xem phim, lúc này đầu óc chợt lóe lên.
Hồng ngoại từ điện thoại để điều khiển từ xa!
Cô lập tức lấy điện thoại down app, sau mấy phút mày mò, cuối cùng điều hòa cũng phả ra gió mát rồi. Nhạc Thiên Linh hài lòng nằm lên giường. Lúc này, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.
Cô nghĩ, hôm nay mình vừa dọn tới đây, sao giờ này lại có người tìm?
Nhạc Thiên Linh khoác thêm áo, dè dặt đi ra cửa, nhòm qua mắt mèo.
“…”
Lại là Cố Tầm.
Mặc dù cách mắt mèo, hai người không đối mặt, nhưng Nhạc Thiên Linh lại thấy vừa đau lòng vừa lúng túng, còn có chút lo lắng nữa. Cô không thể khống chế tâm trạng của mình.
Cô hít sâu một hơi, cố gắng để giọng mình nghe như bình tĩnh.
“Có chuyện gì à?”
Từ mắt mèo chỉ thấy được có nửa người trên của Cố Tầm, mặt anh hơi mất tự nhiên, ánh mắt thì nhìn xung quanh, trầm giọng nói: “Cậu mở cửa trước đi.”
Nhạc Thiên Linh: “?”
“Cậu định làm gì?”
Nghe được sự phản kháng mạnh mẽ trong giọng nói Nhạc Thiên Linh, Cố Tầm giận mà không phát tiết được.
Anh ngước nhìn mắt mèo, nói: “Cậu mở cửa đi, tôi có đồ muốn đưa cho cậu.”
Nhạc Thiên Linh lập tức nhớ lại, chắc là chủ nhà gọi điện thoại nhờ anh giúp đỡ. Hèn gì nhìn mặt Cố Tầm có vẻ kỳ kỳ, chắc là đang nghĩ cô đi đường vòng kiếm cách.
Máu đột nhiên dồn lên, cô siết chặt tay, giọng hơi run: “Không cần đâu.”
Cố Tầm rơ lưỡi xuống hàm dưới, mới miễn cưỡng kìm nén được nỗi phiền muộn trong lòng. Nhưng giọng anh hơi gấp gáp, “Cậu mau mở cửa đi, chủ nhà bảo tôi đưa remote máy điều hòa cho cậu này. Trễ vậy rồi mà cậu không muốn ngủ à?”
Một lúc lâu sau, cửa đột nhiên mở ra. Cố Tầm vừa thở phào nhẹ nhõm thì ngay sau đó, anh cảm giác được một trận gió lạnh thổi vào mặt. Nhạc Thiên Linh đứng trước mặt anh, cười còn lạnh hơn cả gió.
“Cậu nghĩ cả thế giới chỉ có cậu là có remote chắc?”