“Nhưng như vậy có phải là quá tàn nhẫn không? Cô ấy… rất thương Điềm Điềm, tôi sợ… nếu bây giờ ly hôn cô ấy sẽ không chịu được.” Cung Trạch không nhìn Tiêu Đàm Luân mà nhìn vào động tác khẩy khẩy tàn thuốc của mình, mày hơi cau lại, có cảm giác như đang tránh né điêù gì đó.
Anh ta lắc lắc ly rượu trên tay, suy nghĩ điều gì đó rồi mới cất giọng nghiêm túc: “Cậu đang sợ cô ấy sẽ làm loạn? Hay là sợ khiến cô ấy đau lòng?”
Cung Trạch bị câu hỏi này của anh làm cho khựng lại, đáy mắt hiện lên sự hốt hoảng, thì ra là anh đang sợ cô đau lòng, làm tổn thương cô?
“Không phải là tôi có ý gì đâu, chỉ là… nếu cậu đã chán ghét cô ấy thì đừng nên mềm lòng, cho dù là vì Điềm Điềm cũng không nên do dự. Bởi vì như vậy cậu sẽ bị cô ấy ràng buộc, bị cô ấy thao túng, dụ hoặc, sau đó thì… cậu sẽ hoàn toàn rơi vào cái bẫy đó.” Tiêu Đàm Luân chỉ vì lo lắng anh bị Dĩ Ái dụ dỗ, dù sao thì cô cũng đã từng dùng chiêu trò để leo lên giường anh, nói thế nào anh ta vẫn cảm thấy cô không phải là loại phụ nữ tầm thường.
“Tôi… cảm thấy rất khó nghĩ, như cậu nói, dường như tôi đã bị cô ấy làm cho thần hồn điên đảo rồi. Cô ấy vậy mà có thể khiến cho tôi lòng dạ rối bời.”
Anh không phải không muốn tin vào những gì mình cảm nhận được, chỉ là anh đang sợ, sợ bản thân bị cô thao túng. Anh không phân biệt được đâu là thật đâu là giả, cho dù cô làm gì anh cũng sẽ không tin, anh cho rằng cô chỉ đang giả vờ, đang diễn kịch, nhưng không hiểu sao sâu thẳm trong trái tim anh, anh lại muốn thử tin cô một lần, chạm vào cô một lần. Ấy vậy mà sau đó anh lại không thể đưa ra bất cứ quyết định hay lựa chọn nào, cứ dậm chân tại chỗ đấu tranh tư tưởng với chính mình.
“Cậu là đang thương hại hay là bị cô ấy làm cho rung động rồi? Chắc sẽ không đâu đúng không?” Đây là lần đầu tiên Tiêu Đàm Luân thấy anh như vậy, anh ta nghi hoặc nhìn biểu cảm của Cung Trạch, dường như anh ta nhận ra điều gì đó nhưng lại không dám chắc chắn.
Anh uông cạn ly rượu, sau đó hít vào một hơi thật sâu để bản thân bình tĩnh lại: “Tôi thấy bản thân mình như sắp phát điên rồi. Cậu nói xem, có phải là tôi điên rồi không? Tôi vậy mà cảm thấy đau lòng vì cô ấy, muốn ôm cô ấy vào lòng bảo vệ, còn muốn nói giúp cho cô ấy trước mặt mẹ tôi, muốn hiểu về cô ấy nhiều hơn một chút. Mỗi lần như vậy tôi đều rất khó chịu, rất dằn vặt, trái tim như bị anh đó bóp nghẹt nhưng lại không thể làm được gì cả. Tôi… tôi dường như không còn là chính tôi nữa, tôi… chưa bao giờ tôi cảm thấy bất lực như bây giờ. Phải chi có ai đó giải đáp hết những khúc mắc trong lòng tôi thì tốt biết mấy.”
Cung Trạch vùi mặt vào lòng bàn tay mình thở hổn hển như đang gào thét, phải cố hết sức mới có thể nói ra được những điều mà anh luôn che giấu.
Tiêu Đàm Luân trầm mặc, nhẹ nhàng vỗ vào lưng anh an ủi nhưng không nói. Vì trong lòng anh ta đã có được đáp án, mà đáp án này cũng khiến cho anh ta nhất thời không chấp nhận được.
Từ nỗi căm ghét, phẫn nộ đến thấu xương, tưởng chừng như mãi mãi cũng không thể hoá giải vậy là vào một thời điểm nào đó ta lại nhận ra… bản thân đã bị người đó làm cho rung động, không biết từ khi nào đã yêu đến mức khắc ghi tên người đó ở trong tim. Cho dù là ai cũng không thể hiểu được bản thân mình, sẽ tìm cách trốn tránh, chối bỏ, phủ nhận lại thứ tình cảm nực cười đó, thậm chí là làm tổn thương người con gái mà mình yêu.
Nhưng làm như vậy, không những bản thân không cảm thấy dễ chịu hơn mà chỉ càng thêm đau khổ, điên cuồng. Sau đó thì…trái tim vỡ ra trăm mảnh, đau đến không nói nổi