“Được”.
Cậu bên này bày trứng xào cà chua ra bát, Phó Viễn Xuyên bên kia cũng giải quyết thịt bò gần xong. Một phần làm bít tết, một phần làm thịt bò xào, thịt thà vô cùng đầy đủ. Phó Viễn Xuyên đặt đồ ăn lên bàn, hoa quả đã được cắt nhỏ trộn chung với sữa chua, vì người cá nhỏ không thích các loại hạt nên anh không cho thêm vào.
“Ăn cơm thôi”.
Hai người bận rộn hơn nửa tiếng, nhưng cũng may không hề gặp vấn đề gì, đồ ăn trên bàn trông khá là ngon miệng. Quân Thanh Dư ăn liền một miếng thịt bò với cơm, hương vị tươi mềm ngọt nước mang theo mùi hương của hạt tiêu, thịt được nướng đến mức vừa đúng. Cậu cảm giác bản thân đã lâu lắm rồi chưa được ăn đồ ăn bình thường. So với bánh mì phương Tây thì đồ ăn kiểu ta vẫn hợp miệng cậu hơn.
Sau bữa trưa, Quân Thanh Dư đứng lên giúp thu dọn. Phó Viễn Xuyên nói: “Cậu ra ngoài chơi đi, tôi dọn là được rồi”. Nấu nướng xong vẫn chưa kịp dọn, trong phòng bếp toàn dầu dầu mỡ mỡ, anh không muốn người cá nhỏ bị bẩn tay.
Quân Thanh Dư không đi, “Tôi giúp anh, cùng dọn thì nhanh hơn mà”.
“Không cần đâu, cũng không nhiều đồ lắm”.
Phó Viễn Xuyên thấy người cá nhỏ không động đậy, bèn cầm lấy đôi đũa trong tay cậu đặt sang một bên, sau đó trực tiếp bế ngang người cá nhỏ lên.
Quân Thanh Dư bị bế lên bất ngờ nhưng vẫn vô thức mà bám lấy vai Phó Viễn Xuyên. Cậu được Phó Viễn Xuyên đặt ngồi xuống sô pha trong phòng khách, còn được anh đưa cho một bát hoa quả trộn.
Phó Viễn Xuyên nói: “Tôi xong nhanh thôi, cậu chơi một mình trước đi”.
“Ơ… à được”.
Cửa phòng bếp là dạng cửa trượt, Phó Viễn Xuyên đứng ở cửa suy nghĩ một chút rồi đẩy một cánh cửa bên này sang bên kia, sau đó mới xắn tay áo lên dọn dẹp. Trước khi người cá nhỏ quay lại kích thước nhỏ bằng lòng bàn tay, sẽ không một ai đặt chân đến đây, vậy nên việc dọn dẹp này anh phải tự làm thôi.
Quân Thanh Dư nghiêng đầu, cậu ngồi bên này vừa đúng tầm xuyên qua cánh cửa nhà bếp được mở ra, nhìn thấy Phó Viễn Xuyên đang bận rộn bên trong kia. Thực ra không có nhiều đồ lắm, bát đũa dấu cho vào máy rửa bát rồi cũng chẳng còn gì nữa.
Quân Thanh Dư ăn hết hoa quả trộn, định đứng lên đi lại. Ăn no xong cứ ngồi một chỗ sẽ cảm thấy uể oải, mà ăn xong đi ngủ luôn thì không được. Quân Thanh Dư đứng lên vươn vai một cái, định luyện tập một chút.
Phó Viễn Xuyên mang trà hoa quả đã pha xong ra, thấy người cá nhỏ không ngồi ở sô pha nữa, vội đặt cốc trà xuống, bước đến đỡ cậu, “Sao lại đứng lên?”.
Quân Thanh Dư đáp: “Tôi định đi mấy vòng, tập đi một chút”. Giờ cậu vẫn chỉ có thể từ từ bước về đằng trước, cứ chậm chạp mãi như này thì không được.
Phó Viễn Xuyên sợ cậu ngã, đỡ lấy eo cậu, nói: “Tầng dưới không trải thảm, về phòng ngủ rồi tập”. Nếu mà ngã thì không phải chuyện đùa đâu.
Quân Thanh Dư không để ý chút chuyện này, “Không sao đâu, tôi đi chậm lại vậy”. Lại nói, có ngã thì cũng chỉ đau một chút, chuyện đó sao tránh được.
Phó Viễn Xuyên vẫn không yên tâm, dứt khoát bám sát theo Quân Thanh Dư, giơ tay đỡ lấy eo cậu. Quân Thanh Dư nhìn Phó Viễn Xuyên một cái, sao cậu cảm giác mình tập đi nhưng Phó Viễn Xuyên còn lo lắng hơn cả cậu nhỉ?
Quân Thanh Dư đi vài vòng trong sự bảo vệ của Phó Viễn Xuyên, mệt thì dựa vào anh nghỉ một chút rồi lại tiếp tục. Mãi đến khi bắp chân đau nhức cậu mới dừng lại. Để cho người cá đã lâu không bước đi tập đi lại, đúng là mệt thật.
Tập xong Quân Thanh Dư chẳng buồn nhúc nhích nữa, cậu quay sang ôm lấy cổ Phó Viễn Xuyên, nói nhỏ: “Không muốn leo cầu thang đâu”.
“Ừm”.
Dù trong biệt thự có thang máy nhưng Phó Viễn Xuyên chẳng hề nhìn đến, tự mình ôm người cá nhỏ vất vả cả buổi chiều quay về phòng ngủ.
Về đến trong phòng, Phó Viễn Xuyên suy nghĩ một chút, ôm thẳng người cá nhỏ vào nhà tắm, anh nói: “Đi tắm trước đã”. Nói là tắm nhưng thực ra là ngâm trong nước. Rời nước cả một ngày trời, dù đã biến ra hai chân nhưng nước cần bù vào thì vẫn không thể thiếu được.
“Được”, Quân Thanh Dư cũng thấy rời nước quá lâu sẽ cảm giác không thoải mái lắm, nhưng chỉ là chút ảnh hưởng nhỏ, cậu có thể chịu được. Chẳng qua giờ chẳng có việc gì làm, vậy ngâm mình một chút cũng được thôi.
Phó Viễn Xuyên xả đầy nước lạnh vào bồn tắm, chưa chắc chắn người cá nhỏ có thể ngâm nước nóng hay không, dùng nước lạnh vẫn ổn hơn. Trong bồn tắm đầy nước có thả thêm bom tắm, mùi hương lập tức ngập tràn.
Phó Viễn Xuyên nói: “Tôi ở ngay bên ngoài, có chuyện gì thì gọi tôi”.
“Ừm”.
Phó Viễn Xuyên lúc đi ra còn tiện tay đóng cửa nhà tắm lại. Quân Thanh Dư gấp quần áo đặt một bên, bước vào bồn tắm. Nhiệt độ này đối với con người mà nói thì có hơi thấp, nhưng đối với người cá thì lại vừa đúng.
Quân Thanh Dư nửa dựa vào gối mềm, ngẩng đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, kết quả chưa được bao lâu thì thấy hơi buồn ngủ. Cậu vội ngồi bật dậy, không muốn ngâm thêm nữa.
Quân Thanh Dư không dám cứ thế mà ngủ luôn trong nước, bởi vì cậu không biết sau khi người cá biến thành người thì có bị ốm hay không. Đây là một vấn đề khá là mâu thuẫn. Quân Thanh Dư không biết chắc đáp án nên chỉ ngâm qua loa một lúc, tắm tráng bọt từ bom tắm dính trên người rồi mặc quần áo đi ra luôn.
Lúc thay quần áo, Quân Thanh Dư khựng lại, cậu không cầm quần áo để thay vào, “Phó Viễn Xuyên…”.
Tiếng của Phó Viễn Xuyên vang lên ngoài cửa, “Tắm xong rồi sao?”.
“Ừ, tôi không cầm…”.
“Đây”, Phó Viễn Xuyên mở hé cửa, đưa khăn tắm và đồ ngủ vào.
Quân Thanh Dư lau khô nước trên người, lúc mặc đồ ngủ mới phát hiện ra bên trong còn có đồ lót được gấp gọn gàng. Nhìn bề ngoài thì không giống như là do người bán hàng nhét vào.
Mặc quần áo xong, Quân Thanh Dư để tóc ướt nguyên mà bước ra, miệng ngáp một cái.
Phó Viễn Xuyên thấy vậy bèn nói: “Sao không sấy khô đi?”.
“Không muốn sấy đâu”, ngâm nước một lúc xong hình như mệt hơn, Quân Thanh Dư ôm lấy Phó Viễn Xuyên lí nhí nói: “Mệt quá”.
Phó Viễn Xuyên vốn còn định cứng rắn một chút, bắt người cá nhỏ đi sấy khô tóc, tránh bị cảm lạnh. Nhưng vừa nghe được lời này, sao anh còn cứng rắn được nữa.
Phó Viễn Xuyên dùng khăn giúp cậu lau, ôm người cá nhỏ buồn ngủ về giường, để cậu ngồi xuống dựa vào mình.
Quân Thanh Dư mơ mơ màng màng cảm giác có gió nóng thổi đến, cậu nghiêng đầu muốn tránh cơn gió này đi, nhưng không tránh nổi, chỉ khẽ lầm bầm: “Y da…”.
“Ngoan nào, sắp xong ngay rồi đây”.
Nghe được tiếng của Phó Viễn Xuyên ngay bên tai, Quân Thanh Dư dụi vào lòng anh, trốn đi, như thế này gió sẽ không thổi đến cậu nữa rồi.
Đợi đến khi sấy khô tóc xong, người cá nhỏ đã ngoan ngoãn nằm trong lòng anh mà ngủ mất.
…
Ngày hôm sau, Quân Thanh Dư tự mình tỉnh dậy trên giường, nhưng Phó Viễn Xuyên không có ở bên cạnh. Quân Thanh Dư trước giờ vẫn gối đầu lên gối ngủ, vươn tay là có thể chạm đến Phó Viễn Xuyên, nhưng lần này giơ tay ra lại chẳng sờ thấy cái gì. Chỉ có cái gối trỏng trơ.
Quân Thanh Dư nhắm mắt lại, quờ tay ôm lấy cái gối, tỉnh táo hơn một chút, cậu ngồi dậy. Phó Viễn Xuyên đi đâu rồi? Tối qua chẳng phải bọn họ đều ngủ trong phòng này sao?
Mặc dù tối qua Quân Thanh Dư buồn ngủ đến không mở nổi mắt nhưng cậu không hề quên, cậu chắc chắn tối qua Phó Viễn Xuyên ở trong phòng này.
Đầu giường có để bữa sáng vẫn còn nóng, là cơm với thịt bò xào. Phần thịt bò lần trước làm đã ăn hết rồi, đây hẳn là mới làm sáng nay.
Quân Thanh Dư vừa mới dậy, không có hứng ăn uống gì hết. Cậu ngồi trên giường, nghĩ nghĩ, vén chăn lên định đi tìm người. Kết quả chân vừa giẫm xuống, còn chưa đứng lên đã cảm thấy cơn đau nhức nhối, có lẽ do hôm qua tập đi lâu quá. Cũng may là cậu nhịn được.
Quân Thanh Dư đi dép vào, chậm rãi bước ra ngoài. Nhưng cậu còn chưa bước ra khỏi phòng ngủ thì Phó Viễn Xuyên đã quay lại.
Quân Thanh Dư thấy anh quay lại bèn lần nữa ngồi xuống giường, dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, nhỏ giọng hỏi: “Anh đi đâu đấy?”.
Phó Viễn Xuyên bước lại gần, nói: “Pha bột dinh dưỡng cho cậu”.
Quân Thanh Dư ôm eo Phó Viễn Xuyên, dụi đầu vào, “Ưʍ… buồn ngủ, không muốn uống”.
“Uống hết đi rồi lại ngủ tiếp”, bột dinh dưỡng phải dùng đúng giờ, đúng liều lượng thì hiệu quả mới tốt.
Quân Thanh Dư còn chưa tỉnh ngủ hẳn, trong cơn ngái ngủ, phản xạ cái gì cũng chậm. Thấy Phó Viễn Xuyên không hề cầm bột dinh dưỡng đi, cậu tủi thân mà há miệng ra, “A…”.
Phó Viễn Xuyên cũng bị dáng vẻ đáng thương này của cậu chọc cười. Bột dinh dưỡng này không giống với loại hay dùng trước đây, vị hơi đắng, uống một lần xong người cá nhỏ không chịu uống lần nữa.
Vốn dĩ lúc tỉnh đều sẽ nhất quyết không uống, hoặc là trốn trong bể cá, nhưng giờ cậu lại không hề giấu mình trong chăn. Phó Viễn Xuyên không nhịn được mà nghĩ, người cá nhỏ lúc mới ngủ dậy đúng là rất dễ dụ.
Bị đút uống bột dinh dưỡng đắng chát, Quân Thanh Dư chớp chớp mắt, hàng mày nhíu lại, cơn ngái ngủ lập tức tan thành mây khói. Mắt thấy Phó Viễn Xuyên lại định đút lần thứ hai, Quân Thanh Dư vội hoảng hốt chỉ về phía cửa ra vào, “Có người kìa!”.
“Hửm?”, Phó Viễn Xuyên trong lòng biết rõ không thể nào có người đi vào, nhưng anh vẫn liếc một cái, “Không có ai hết”.
Quay đầu lại, đang định tiếp tục đút bột dinh dưỡng thì phát hiện người cá nhỏ vừa rồi còn ngồi trước mặt mình đã không thấy đâu nữa.
Ngược lại, trong chăn trồi lên một cục.
Phó Viễn Xuyên: “Cá nhỏ?”.
“Khò khò…”.
Phó Viễn Xuyên: “…”.
Có giả vờ ngủ thì cũng phải uống bột dinh dưỡng.
*Hừmmm, mọi người ạ, đọc truyện chỉ để giải trí thôi, đừng làm theo nhé. Trong cuộc sống, khi chưa chính thức công khai quan hệ với nhau thì mình nên biết giữ khoảng cách, kể cả có đang theo đuổi người ta thì cũng không nên quá xà nẹo, đụng chạm đâu. Nam nữ thụ thụ bất thân mà, nghe thì có vẻ bảo thủ nhưng nó cũng chỉ là phép lịch sự tối thiểu là tôn trọng không gian riêng tư thôi.
Vài lời rút ra từ kinh nghiệm xương máu của bản thân t ấy mà 🙂