“Mẫn Nhi, em dắt mọi người lên xe ngựa trước đi. Hai xe ngựa đó đúng rồi, mọi người lên trước đi, giờ vẫn còn sớm tranh thủ ăn nhẹ một chút…..”
“Tiểu ma ma, A Tú có một câu hỏi……..Tiểu ma ma, cả người và ma ma đều đến kinh thành vậy còn Vạn Hoa lâu thì sao ạ?”
“Các cưng không phải lo, Vạn Hoa lâu đã được nghĩa mẫu bàn giao lại cho Phúc bá và người mà bà ấy tin tưởng nhất rồi. Cứ yên tâm mà lên kinh thành biểu diễn thôi.”
Mọi người gật gật đầu, cũng đã lần lượt lên xe ngựa. Từ đằng xa một đoàn người tiến lại gần, Vân Nghê nhìn thấy người đi đầu là Trịnh Cảnh Vũ
“Tô tiểu thư, đừng lo sợ cũng đừng ngạc nhiên, đây đều là người của chúng ta, sẽ bảo vệ mọi người trên cả quãng đường đi”
“Tiểu Vũ, A Hiên ca ca ngươi đâu rồi? Không đi cùng ngươi sao?”
“Cô…..Ca ca ta không phải đứng sau lưng cô đó sao?”
Vân Nghê quay lại đã thấy Trịnh Cảnh Hiên đứng đó từ lúc nào rồi. Hắn mỉm cười nhìn cô, nghiêng đầu
“A Tửu, sao vậy? Có chuyện gì sao? Bọn họ đều là người của ta, không cần phải lo lắng đâu. Họ sẽ bảo vệ chúng ta trên suốt quãng đường đi”
Vân Nghê gật đầu, cô ra ý bảo Trịnh Cảnh Hiên cùng Mẫn Nhi lên xe ngựa trước. Đoạn cô quay đầu nhìn Trịnh Cảnh Vũ cất giọng
“Tiểu Vũ công tử chắc không đi cùng xe ngựa với chúng ta đâu nhỉ? “
“…ta cưỡi ngựa, cùng bọn họ bảo vệ ca ca ta cùng mọi người.”
Vân Nghê gật đầu, đoạn cô quay người vén rèm cửa bước lên xe. Chiếc xe hơi lắc lư một chút rồi lại bình thường, yên vị như lúc đầu. Vân Nghê nhìn quanh quất một hồi tò mò hỏi người đối diện
“A Hiên, Mẫn Nhi đâu rồi? Muội ấy không lên xe cùng huynh sao?”
Trịnh Cảnh Hiên lắc đầu, chỉ tay ra phía xe ở đằng sau. Y nói Mẫn Nhi đã lên xe cùng với các vũ nữ ở đó. Vân Nghê cũng không hiểu tại sao nhưng thôi, Mẫn Nhi thích là được.
Đoàn xe khởi hành bắt đầu lăn bánh, Vân Nghê với kinh nghiệm đi xa thì mỗi khi lên xe hãy ngủ. Chỉ cần ngủ là có thể giữ được sức lực, mà giữ được sức thì mới có sức để chơi khi đến nơi chứ. Tựa đầu vào thành xe, cô nhắm mắt lại ngủ li bì. Trịnh Cảnh Hiên thấy cô đã ngủ nhưng mà cứ gật gà gật gù chốc chốc lại tỉnh thì thấy thương, hắn chuyển từ ngồi đối diện sang ngồi cạnh Vân Nghê, tựa đầu cô vào vai mình, lại vòng tay mình qua giữ lấy vai cô kéo dịch lại mình. Cả quãng đường đi cứ như vậy mà Vân Nghê được một giấc ngủ ngon lành.
Trịnh Cảnh Hiên vén tóc mai ra sau tai cho Vân Nghê, đoạn y rút từ trong người ra một cây châm bạc tinh xảo cài lên cho mái tóc đen nhánh. Vuốt ngay ngắn lại mái tóc, hắn mới vừa lòng mỉm cười. Pipi lấp ló ở dưới tay áo của Vân Nghê đã nhìn thấy tất cả, nó che miệng mỉm cười hềnh hệch, mặc dù hơi ngoài dự đoán nhưng vị ký chủ này của nó cũng đỉnh quá đi, mới qua có mấy ngày mà đã khiến người ta ân cần đến vậy rồi.
Pipi bám vào tay áo Vân Nghê, đu người lên trên để nhìn rõ hơn. Chiếc trâm đó rất đẹp, nó có một viên ngọc trai gắn ở đầu, có hoa có lá, có chim. Nó có ba thân châm ở giữa có thể tháo rời, và tất nhiên nó cũng có ba dây trang trí. Ở hai bên dây trang trí dài và có gắn cả những con bướm, những viên ngọc nhìn như nước mắt của nhân ngư. Dây ở giữa dài hơn
hai dây kia một chút có viên ngọc trai và giọt lệ của nhân ngư trang trí ở cuối.