“Đây là Đại điện hạ Ô Đại, hắn tuy tuổi còn trẻ nhưng kiêu dũng thiện chiến, trảm được nhiều địch thủ nhất, là đệ nhất dũng sĩ của Ma Tộc chúng ta. Tiếc là mẫu thân của hắn hồng nhan mất sớm.” Nàng trong giọng nói có tự hào cùng thương nhớ rất phù hợp, giống như giới thiệu con trai ruột của mình vậy.
Thanh Quy hướng Ô Đại làm lễ, Ô Đại không thích nữ tử phàm trần nhu nhược lại đa lễ như vậy, chẳng hề để ý tới.
Ma Hậu lại nói: “Đây là Nhị điện hạ Đỉnh Vân, do Bổn cung sinh ra, bướng bỉnh. Chỉ có thể đi theo bên cạnh Ma Tôn làm trợ thủ. Võ nghệ tu vi không so được với đại ca của hắn, không có được thành tựu gì.” Lúc nàng nói lời này, mặc dù nhìn như chê bai, nhưng ý nghĩa trong đó có thể cũng không giống nhau.
Đi theo bên cạnh Ma Tôn, những lời này vừa là nhắc đến sự cưng chiều của Ma Tôn đối với hắn, cũng càng chỉ rõ phương hướng trữ quân tương lai. Thanh Quy hướng Đỉnh Vân hành lễ, Đỉnh Vân đáp lại nàng nhưng cũng cũng không hề nhiệt tình, chẳng qua là qua loa lấy lệ giơ giơ ly rượu.
Ma Hậu dừng một chút, Thanh Quy có lòng, tự nhiên ý thức được tiếp theo hẳn là Tam hoàng tử. Quả nhiên, Ma Hậu chỉ đến vị trí thấp nhất, cười khổ nói: “Bên kia là Tam điện hạ Trào Phong, do Ma phi Tuyết Khuynh Tâm…”
Nàng còn chưa nói hết câu, Ma Tôn sắc mặt liền chuyển biến: “Được rồi!”
Ma Hậu cũng không để bụng, chẳng qua là cười nói: “Vậy đi, lâu dần rồi ngươi tự nhiên sẽ quen thuộc.”
Giữa bàn tiệc, Ô Đại nói: “Phụ Tôn, bữa tiệc hôm nay, xếp đặt tiền thưởng gì vậy?”
Thanh Quy có chút sửng sốt —— không phải tiệc rượu sao? Sao còn phải xếp đặt tiền thưởng?
Những thành viên Ma tộc khác, lại tựa hồ như sớm thành thói quen, Ma Tôn nói: “Trước đó vài ngày, Bổn Tôn bắt được một con ma thú Liệt Thiên Tự! Con thú này hung mãnh vô cùng, Bổn Tôn liền lấy ra làm tiền thưởng của bữa tiệc hôm nay. Tất cả những người đang có mặt ở đây, ai có thể thắng được, ai có thể đem con thú này mang về, huấn luyện thành vật để cưỡi!”
Người dự tiệc lập tức reo hò.
Chỉ chốc lát sau, có người xung phong nhận việc, tham gia tỷ đấu.
Thanh Quy ngồi ở mấy bàn bên cạnh, rót một ly trà, đang muốn mở miệng, đột nhiên trước mắt một mảnh bóng đen ép tới gần.
Nàng còn chưa kịp phản ứng, bóng đen như nước, không nghiêng lệch tạt vào nửa bên mặt của nàng. Nàng định thần nhìn lại, chỉ thấy trong nước trà thấm một vùng màu đỏ sậm, chỉ chốc lát sau, biến thành một ly trà máu.
Nàng giơ tay lên lau mặt, mu bàn tay một miếng thịt đỏ. Xung quanh truyền tới một tràng cười.
Một tên Ma tướng mặc giáp đen hơi chắp tay: “Thanh Quy công chúa, thất lễ.”
Lời xin lỗi này, hời hợt, không có thành ý chút nào. Thanh Quy nghe tiếng nhìn sang, chỉ thấy tên Ma tộc đối chiến cùng hắn đã té xuống đất, hoàn toàn không còn hơi thở.
Chỉ qua một cái tiệc tiếp khách, cũng có thể gây ra án mạng sao?
Thanh Quy theo bản năng đứng dậy, bước nhanh về phía trước. Nàng ngồi xuống bên cạnh tên Ma tộc bị thương, đưa tay bắt mạch cho hắn. Ma tộc xung quanh nhất thời đều dừng lại tỷ đấu, nghi hoặc nhìn nàng.
Thần Hôn Đạo an tĩnh đến mức có thể nghe tiếng kim rơi. Ở ghế cuối, Cốc Hải Triều nhẹ giọng hỏi: “Nàng đang làm gì?”
Trào Phong vỗ trán một cái, không dám nhìn thẳng.
Thanh Quy từ bên hông móc ra mười hai cây châm cứu, nhanh chóng phong bế huyệt đạo của tên Ma Tộc trên đất. Sau đó nàng từ trong tay áo móc ra chai thuốc, xé một miếng váy, xử lý vết thương cho tên kia.
Động tác của nàng hết sức lưu loát, bên cạnh, Nhị hoàng tử Đỉnh Vân trầm giọng hỏi: “Ngươi đang làm gì vậy?!”
Thanh Quy nói: “Phế tạng của hắn đều bị kình khí gây thương tích, nếu không kịp thời cứu chữa, sợ rằng khó bảo toàn tính mạng!”
“Cứu chữa?!” Ma Tộc xôn xao.
Ma Tôn dường như cũng bất ngờ: “Ngươi học y thuật?”
Thanh Quy nói: “Tôi… Có biết chút về y thuật.”
Cốc Hải Triều cũng che mắt, quả nhiên chỉ nghe rầm một tiếng, Ma Tôn trùng trùng gác lại bình rượu. Thanh Quy đầu óc mơ hồ. Ma Hậu hấp tấp nói: “Dạ Đàm, Ma tộc luôn luôn lấy dũng làm vinh. Thân là chiến sĩ, tự mình vượt mọi chông gai, đẫm máu mà đi. Máu tươi vết sẹo chính là vinh dự của Ma tộc, cần gì phải cứu chữa?”
Thanh Quy thật sự kinh sợ: “Cho nên… Ma tộc không cần xin chữa bệnh?”
Ma Tôn trầm giọng quát: “Chiến sĩ Ma Tộc của ta, dao đúc bằng sắt, há sẽ hèn yếu xin chữa bệnh?”
Bọn họ lại có thể đem việc xin chữa bệnh lấy làm sỉ nhục?
Thanh Quy một chữ đều không nói được, mà trên đất, tên Ma Tộc được nàng cứu chữa giùng giằng đứng lên, lại dùng hai tay xé vết thương của mình ra. Máu tươi phun ra, hắn ngửa mặt lên trời thét dài, thẳng đến khi máu hết, sức kiệt mà chết.
” Được!” Ma Tôn giơ bình rượu lên, lấy rượu tưới đất. Chư Ma nhất thời hứng thú cao hơn, tiếp tục tỷ đấu.
Đây là một đám người điên sao?!
Thanh Quy tính tình tốt như vậy, cũng lần đầu tiên không nói. Nàng đứng ngẩn ngơ bên cạnh thi thể đang chảy máu, vết máu trên người loang lổ, Ma tộc xung quanh ném cho nàng một ánh mắt, tràn đầy giễu cợt.