Kỷ Xuân Sơn nhắm mắt lại cười thầm mấy tiếng.
“Phong thư tình kia, cậu đã xem chưa?” Thẩm Hòe Tự cảm thấy không cần thiết phải trốn tránh vấn đề này nữa.
“Không xem.”
“Xem xong cậu còn phải trả lời người ta, cứ dùng dằng mãi không chịu xem là có ý gì?”
Kỷ Xuân Sơn nửa hé mắt ra hỏi: “Thế bây giờ tôi xem luôn nhé?” Nói xong lập tức muốn đứng dậy lấy ba lô.
Thẩm Hòe Tự vội vàng đè hắn lại: “Đừng đừng đừng, đừng xem trước mặt tôi, xấu hổ lắm.”
Kỷ Xuân Sơn lại hỏi: “Có phải do cậu viết đâu, xấu hổ làm gì?”
Thẩm Hòe Tự: “…”
Hình như hắn nói rất có lý, không cãi được.
“Cậu không cần làm ông tơ bà nguyệt cho tôi đâu.” Kỷ Xuân Sơn sột soạt thay đổi tư thế thoải mái trong túi ngủ, nhắm mắt lại, “Người tôi thích không phải Tưởng Mộng Nam.”
Thẩm Hòe Tự chấn động: “Thế thì là ai? Trong lớp mình luôn à?”
Kỷ Xuân Sơn lẩm bẩm: “Bài này thất sách rồi.”
Thẩm Hòe Tự không ngờ mình tùy tiện nói bậy một câu lại trúng chóc, tiếp tục truy vấn: “Ai thế?”
Kỷ Xuân Sơn không trả lời, hàng lông mi hơi rung rung như đã ngủ.
Mưa to nện ầm ầm trên đỉnh lều, ngọn đèn vàng ấm nhẹ nhàng lay động, quang cảnh trong lều tranh tối tranh sáng. Thẩm Hòe Tự đợi nửa ngày không đợi được đáp án bèn đứng dậy tắt đèn đi, trước mắt lập tức rơi vào bóng tối.
Chiếc lều ngăn mưa cách gió, một góc vừa ẩm ướt vừa ấm áp này là cảng tránh gió của bọn họ. Giữa không gian tràn đầy yên tâm, Thẩm Hòe Tự tìm thấy một tia buồn ngủ, anh cuộn người vào túi chỉ lộ nửa cái đầu ra.
“Thẩm Hòe Tự.” Trong bóng đêm, Kỷ Xuân Sơn đột nhiên lên tiếng.
“Hửm?”
“Có lẽ tôi…” Giọng Kỷ Xuân Sơn khàn khàn có vẻ như thật sự rất mệt, một câu phải nói đứt quãng hai lần, “Sinh ra là để… gặp cậu ấy.”
Thẩm Hòe Tự suýt nữa thì điên mất: “Đúng là gần mực thì đen, cậu bị Đoàn Triết lây bệnh không nhẹ đâu.”
“Hả?”
Thẩm Hòe Tự khẩn khoản: “Tôi cầu xin hai người đấy, đừng bất thình lình đọc lời thoại trong phim hoạt hình nữa.”
“Tôi tưởng cậu không xem.”
“Tôi không xem thật, nhưng mỗi ngày Đoàn Triết lải nhải bên tai tôi quá đủ rồi.”
Tiếng cười của Kỷ Xuân Sơn cũng khàn khàn: “Ừ, sau này không đọc nữa.”
– ——————-
Lời tác giả:
“Có lẽ tớ sinh ra là để gặp cậu.” ——《EVA》, Nagisa Kaworu
Trích từ tập 24 TV series, câu này là Kaworu nói với nam chính Shinji.
Trong bản movie rebuild cũng có một cảnh nổi tiếng tương tự, cả hai nằm giữa khu phế tích nhìn lên bầu trời sao, Kaworu nói với Shinji: “Tớ sinh ra là để gặp cậu đấy.”