Như thế này là không được!!!
Đạo đức nghề nghiệp của ta vẫn còn.
Mặc xác chuột nhỏ gào rú, Tịnh Hề sống chết không đi cứu nữ chính. Cô trực tiếp ném nó vào không gian hệ thống rồi mở tấm chắn ra che.
Đỡ ồn ào.
Chuột nhỏ: […] Kí chủ hình như biết cách dùng tấm chắn rồi.
___________________________________
Cả người đau ê ẩm, Như Mạt mở mắt ra, ngồi bật dậy, cảm giác này…
Cô ta sợ hãi kéo chăn ra, nhìn xuống…
Đây đâu phải cái váy hôm qua cô ta mặc!!!
Nhớ lại tối qua đã xảy ra chuyện gì, Như Mạt hận đến ngứa răng.
Cô ta nhớ ra mình bị ông anh họ đáng ghét kia đem đi gán nợ. Cuối cùng là cô ta ngất đi, đến cả người cứu mình là ai cũng không biết.
Nhưng bây giờ cơ thể của cô ta…
Như Mạt nắm chặt tay, cả người run rẩy, cô ta cố gắng trấn an bản thân…
Đêm qua là Tịch Dương, nhất định là anh ấy…
Là anh Dương đến cứu cô mà. Trước đây cô ta gặp chuyện, đều được Tịch Dương cứu.
Chắc là lúc này anh Dương có việc gấp nên rời đi thôi.
Anh ấy sẽ trở lại.
Như Mạt đánh giá căn phòng, phong cách trang trí này khiến cả người cô ta chìm vào nỗi sợ hãi, những lời trấn an vừa nói với chính mình dần dần sụp đổ
Là phòng của Trần Tích!!!
Bọn họ là thanh mai trúc mã bên nhau từ thời nhỏ nên Như Mạt rất rõ ràng.
Nhưng mà vì sao cô ta lại ở trong phòng của Trần Tích với tình trạng này?
Như Mạt không dám nghĩ tiếp nữa, cô ta phải đi tìm anh Dương.
Như Mạt lảo đảo bước xuống giường, chạy ra cửa, tay cô ta còn chưa kịp chạm vào nắm đấm thì cửa đã mở ra.
Cô ta kinh hãi lùi lại, mặt trắng bệch, là Trần Tích sao???
Cửa chỉ mở nhè nhẹ song không thấy ai cả…
Như Mạt ngờ ngợ ló đầu ra, không có ai hết. Cô ta nhanh chóng dời khỏi đây, xuống tầng bắt taxi dời đi.
Ngồi trong xe ô tô nhìn quang cảnh bên ngoài lướt qua, cô ta cắn môi
Như Mạt không phải đứa ngốc, cô ta biết mình đã qua đêm với Trần Tích.
Nếu Tịch Dương biết, cô ta sợ anh ấy sẽ chán ghét mất. Mối tình đẹp như mơ này sẽ tan vỡ…
Không được! Tuyệt đối không để anh Dương biết chuyện này!
Nhất định phải giấu kín nó…
_______________________________
Tịnh Hề đứng bên vỉa hè nhìn theo bóng xe taxi khuất dần. Chuột nhỏ ngồi trên vai cô gặm cà rốt: [ Kí chủ, ta tưởng ngài không định đi cứu nữ chính chứ.]
Tịnh Hề thở dài…
Đều là vì nhiệm vụ cả.
[ Kí chủ ơi, Như Mạt bị Trần Tích ấy ấy rồi…thì cốt truyện có quay về như trước nữa không?]Không! Nhưng ta có thể đảm bảo rằng nam nữ chính chắc chắn sẽ ở bên nhau.
[…] Nó cảm giác cô ấy sẽ lại làm ra một chuyện không tốt đẹp nào đó.Không sao, hoàn thành nhiệm vụ là tốt rồi. Chuột nhỏ tự an ủi mình, theo Tịnh Hề về nhà.
_______________
**Độc giả thân ái! Đây là bộ truyện đầu tay tôi viết nên mong các cô ủng hộ, tặng tôi một like nha. :3
Tôi hứa với các bạn là mỗi ngày up một chương. Nếu ngày nào bận quá thì muộn một chút. Tôi rất có tâm huyết với bộ này nên sẽ không từ bỏ nó đâu.
Moah moah ???**