Tống Liễu Dương lấy ra một cái xẻng nhỏ múc cả gốc lẫn rễ lên cho vào túi không gian, cũng không giấu giếm mà tiếp tục giảng giải.
– Dưỡng Huyết thảo nếu được luyện chung với Tụ Hồn thảo sẽ là một loại đan dược vô cùng trân quý, có thể tạo lại máu thịt của người chết, đến cả hồn cũng có thể tái tạo lại. Bởi vì vậy cho nên một kẻ vốn đã hồn phi phách tán, thịt nát xương tan cũng có thể cứu lại được. Nhưng mà, Tụ Hồn thảo cũng đã không còn nữa rồi, không biết là ở nơi này có trồng hay không thôi. Tụ Hồn không giống Tụ Linh, Tụ Linh thảo chỉ có thể hấp thu linh lực, nhưng nếu có Dưỡng Huyết thảo hỗ trợ thì cũng hoàn toàn có thể đem hết tu vi của một người đã chết chuyển lên một người sắp chết khác, giống như tá thi hoàn hồn.
– Lợi hại như vậy, Tống Liễu Dương huynh có thể chia cho ta một ít lá Dưỡng Huyết thảo được không?
Quân Thư Bạch vừa vạch cỏ tìm kiếm vừa nói. Tống Liễu Dương ở một bên cũng chỉ nở nụ cười nhàn nhạt.
– Một gốc chỉ cho được chín lá tượng trưng cho chín trăm năm, hiện tại gốc Dưỡng Huyết thảo này cũng chỉ mới có hai lá. Cho đệ rồi, ta chỉ sợ đến vài trăm năm sau ta đã không còn ở trên đời.
– Một lá phải mất đến một trăm năm, lâu như vậy sao?
Bách Phệ Thôn lúc này mới lên tiếng, loại thảo dược này thật sự quá quý giá.
– Đúng vậy, một trăm năm sẽ ra một lá, đủ chín trăm năm thì không ra lá nữa mà sẽ ra hoa. Hoa này cần thời gian ba trăm năm mới kết thành quả, lại cần thêm ba trăm năm quả mới chín. Mà trong một quả đó lại chỉ có một hạt duy nhất, muốn trồng ra một gốc quả thật không dễ dàng.
Bách Phệ Thôn gật gù không nói gì nữa, đoàn người tiếp tục đi lên phía trước, cũng gặp qua vô số loại kỳ dược đã thất truyền từ lâu nhưng lại không gặp bất cứ nguy hiểm nào.
– Tống Liễu Dương sư huynh, chúng ta hay là quay trở ra đi. Chỉ sợ càng đi sâu vào cũng không tìm được thứ gì, còn bị lạc đường.
Là một đệ tử khác của phái Cửu Dương lên tiếng, vốn chỉ là một kẻ qua đường không tên tuổi nói lên một câu thì sau đó cũng không xuất hiện nữa.
– Liễu Dương, la bàn có gì khác thường nữa không?
– Đặc biệt kích động, chúng ta đi thêm một chút. Nếu như không còn gì nữa thì quay trở lại.
Tống Liễu Dương tuy rằng biết bảo vật ở gần đây nhưng lại không có cách nào có thể mở ra được cơ quan chỉ có thể đi vòng vòng vậy mà lại ngay lúc y muốn từ bỏ thì xung quanh lại phát ra tiếng động. Từ bốn phương tám hướng cây cỏ lay động, từ dưới đất trồi lên không biết bao nhiêu sợi dây leo thân mình đầy gai.
– Là Kim Cương đằng, mọi người cẩn thận!
– Kim Cương đằng, không gian này lại có loại cây nguy hiểm như vậy!