– Viện Kha gặp chuyện ngoài ý muốn sao?
Lông mày Lâm Hiên nhíu lại, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn nghe Hương Nhi nói hết chứ không vội vàng truy hỏi.
Nghe Hương Nhi giảng giải, rốt cuộc Lâm Hiên cũng nắm được chi tiết tình hình Yêu tộc ở Hàn Phách Băng Nguyên. Vốn việc này không liên quan tới hắn, nhưng gặp được vị Hương Nhi công chúa đáng yêu này làm cho hắn không nỡ khoanh tay đứng nhìn.
Du sao theo lời tiểu Hồ ly, tình thế hiện tại của Tuyết Hồ tộc có chút không ổn.
Hàn Thử Vương và Băng Hùng Vương không tính là gì, nhưng phiền phức là sau lưng chúng còn có hóa thân của Huyền Băng lão tổ làm chỗ dựa. Bình thường Hương Nhi có thể nghĩ ra biện pháp ứng phó, nhưng lần này đối phương mượn cớ bảo vật bị trộm để gây khó dễ thì không đơn giản rồi.
Hai đại Yêu tộc sẽ tuyệt đối không bỏ qua cơ hội này mà ra sức bới lông tìm vết, Tuyết Hồ tộc rất khó vượt qua nguy cơ này.
Lâm Hiên yên lặng nghe, hắn không dám hứa hẹn điều gì với tiểu nha đầu. Chưa nói đến hóa thân của cường giả Độ Kiếp kỳ không tầm thường kia, với tính cách của hắn cũng không muốn tự rước lấy phiền toái. Tuy giao tình của hắn với hai vị công chúa không tệ, nhưng không có nghĩa hắn sẽ vì Tuyết Hồ tộc mà ra tay.
Đã tu luyện đến cấp độ này, lại trải qua ngàn năm lịch duyệt làm cho hắn luôn giữ được sự trấn định, trước hết cứ hiểu rõ tình hình đã rồi mới quyết định cũng không muộn.
Với tốc độ độn quang của hai người, thoáng cái hai người đã vượt qua mười mấy vạn dặm, nhanh chóng tiến vào trung tâm của Hàn Phách Băng Nguyên. Toàn cảnh Tuyết Hồ tộc dần dần hiện ra trong tầm mắt.
Rất nhanh liền gặp phải đội tuần tra của Tuyết Hồ tộc.
Vừa trông thấy Hương Nhi, những đệ tử Hóa Hình này liền nhao nhao tiến lên hành lễ.
Quá trình tiếp theo không cần nói, Lâm Hiên theo sau Hương Nhi tiếp tục đi vào sâu trong địa phận của Tuyết Hồ tộc.
– Đúng rồi, rốt cuộc Viện Kha đã gặp phải chuyện gì vậy?
– Tỷ tỷ… Hương Nhi thở dài: – Ngươi đi theo ta.
– Được.
Lâm Hiên ngắn gọn nói, theo sát Hương Nhi dẫn đường dần dần tiến vào khu vực trọng yếu của Tuyết Hồ tộc.
Canh phòng nơi này vô cùng nghiêm mật, nhưng có Hương Nhi dẫn đường nên hai người nhanh chóng vượt qua không chút trở ngại, sau đó liền tiến vào một mật thất bên trong sơn cốc.
– Đây là chuyện gì vậy?
Lâm Hiên kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, gian thạch thất này gần như trống không, chỉ có một khối băng cực lớn cao hơn hai trượng đặt ở trung tâm. Bên trong khối băng hiện lên một thiếu nữ dung mạo tuyệt sắc, chính là Đại công chúa của Tuyết Hồ tộc: Viện Kha.
– Tỷ tỷ ngươi sao lại bị băng phong ở chỗ này?
Với nhãn lực của Lâm Hiên, chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra khối băng này không đơn giản, cho dù là Vạn Niên Huyền Băng cũng không thể so sánh được với nó.
– Nguyên nhân cụ thể ta cũng không rõ ràng. Tuy sự tình đã phát sinh nhiều năm, nhưng cứ hễ nhìn thấy tỷ tỷ, trong lòng nàng lại đau xót vô cùng. Từ khi phụ thân qua đời, hai nàng chỉ biết dựa vào nhau mà sống, trưởng tỷ như mẫu, công ơn của tỷ tỷ dành cho nàng căn bản không thể nói hết bằng lời.
– Hai trăm năm trước, tỷ tỷ cùng vài tên Yêu tộc giao tình không tệ kết thành đội ngũ cùng nhau tầm bảo, không ngờ gặp phải Hỗn Độn Thái Âm chi khí rồi bị băng phong từ đó.
– Cái gì? Là Hỗn Độn Thái Âm chi khí?
Lâm Hiên kinh ngạc vô cùng.
– Hương Nhi, ngươi khẳng định là không có nhầm lẫn chứ?
– Chắc không nhầm đâu, sau khi tỷ tỷ bị băng phong, chúng ta đã dùng hết mọi biện pháp để cứu nàng nhưng không chút hiệu quả. Lúc đó nghĩa phụ còn chưa vẫn lạc, chính người đã nói cho chúng ta biết về Hỗn Độn Thái Âm chi khí.