Dương Thanh thầm kinh ngạc, chỉ riêng khí thế của đối phương đã đạt đến Siêu Phàm Thất Cảnh, nếu lão ta dùng hết thủ đoạn, có phải sẽ phát huy được thực lực hơn xa Siêu Phàm Thất Cảnh không?
Tuy Dương Thanh mới đột phá đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh nhưng với thủ đoạn của anh, anh cũng có thể phát huy thực lực ngang ngửa Siêu Phàm Thất Cảnh.
Nếu hai người bước vào trận đấu sống còn thì vẫn chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu.
Người bảo vệ nói: “Còn nhỏ tuổi mà nhanh mồm lắm, nhưng không biết thực lực của cậu có lợi hại như mồm mép của cậu không”.
Dương Thanh cười lạnh: “Làm sao? Ông định ra tay với tôi à?”
Người bảo vệ lạnh lùng nói: “Trau dồi võ công mà thôi, cậu dám đồng ý không?”
Dương Thanh vẫn rất thản nhiên: “Có gì mà không dám chứ?”
“Nếu vậy thì đi theo tôi!”
Người bảo vệ nói rồi biến mất, ngay sau đó, Dương Thanh cũng đã biến mất theo.
Mãi đến lúc này, người của Hoàng tộc họ Thượng Quan mới dám thở hắt ra.
“Ông lão tóc bạc hồi nãy chính là người bảo vệ của Hoàng tộc họ Thượng Quan chúng ta à?”
“Cậu Thanh cũng nói thế, chắc không sai đâu”.
“Chẳng lẽ cậu Thanh đã mạnh đến mức có thể đánh với người bảo vệ Hoàng tộc à?”
Trong lúc nhất thời, các cao thủ của Hoàng tộc họ Thượng Quan đều sững sờ.
Ánh mắt Thượng Quan Hoàng hết sức u ám, lão ta biết bây giờ Dương Thanh đã có địa vị rất cao ở Hoàng tộc họ Thượng Quan, khi nhắc đến Dương Thanh, rất nhiều cao thủ Hoàng tộc đều có vẻ kính trọng.
Đối với lão ta, đây không phải chuyện tốt, bây giờ lão ta chỉ có thể cầu nguyện rằng người bảo vệ Hoàng tộc sẽ giết được Dương Thanh, cho dù không giết nổi thì cũng phải phế võ công của anh.
Trừ Thượng Quan Hoàng ra, Đại hoàng tử Thượng Quan Tử Chí và Nhị hoàng tử Thượng Quan Tử Mặc cũng thấy khó chịu.