Cô ấy liên tục gật đầu, cũng nhìn anh thật sâu sắc, trở về kí túc xá một cách lưu luyến.
Về tới kí túc xá, trái tim cô đã đập thình thịch.
Bạn cùng phòng đều ngủ cả, cô rửa mặt thật cẩn thận, sau đó lên giường đi ngủ.
Nhưng làm sao cô cũng không ngủ được, cô có cảm giác tất cả mọi thứ đều như đang nằm mơ.
Rõ ràng cô nghĩ, sẽ không tha thứ cho anh ta, nhưng vào giây phút mình được ôm, trái tim lại tan chảy, chẳng có chút cáu kỉnh nào.
Có phải cô rất dễ dỗ dành không?
Cô véo mặt mình, cảm nhận được tâm trạng của cô đã tốt hơn, nhưng…
khỏe miệng vẫn bất giác nở một nụ cười.
Đối mặt với người mình yêu, sao còn tỏ thái độ, làm bộ không yêu chứ?
Diễn viên giỏi nhất trên đời này, chắc cũng diên không được đâu. Dù sao thì cũng có một câu tên là, thổ lộ chân tình.
Cả đêm cô ngủ không ngon, chờ mong sang ngày hôm sau được gặp Phó Thiết Ảnh.
Tâm trạng của cô rất rốt, vậy nên bạn học động đến cô, cô cũng không phản ứng.
Lúc cô vừa tưới, và bạn nữ trong lớp luôn gây phiên phức cho cô, sau đó Garen ra mặt dạy dỗ, họ mới ngừng lại một thời gian, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng hơn.
Bọn họ thông minh sáng sủa, nhưng sẽ không làm việc ngoài sáng, luôn ngấm ngầm giở trò.
Hoặc là xé sách vở của cô, hoặc là giấy vở bài tập của cô.
Thậm chí còn có thể phá hư bàn của cô, hại cô té xuống đất, sau đó họ sẽ cười vang lên.
Có việc quá đáng hơn đó là, cô chỉ khom lưng nhặt đồ vật không rảnh tay, bọn họ lại giúp cô ném đồ ăn vào sọt rác.
Sáng nay cô vừa mới mua sandwich, còn chưa kịp ăn miếng nào, ở sau có người chọt vai cô.
Cô quay đầu lại nhìn, vốn dĩ không có ai, đến khi quay người lại, sandwich đã không thấy đâu.