Cỏ khô quanh người anh như đã hấp thu đầy đủ chất dinh dưỡng, đang xanh tươi trở lại với tốc độ cực nhanh.
Lấy Dương Thanh làm trung tâm, một luồng sức sống mãnh liệt lan ra khắp bốn phía.
Từng giây từng phút trôi đi, Dương Thanh vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, nhưng vết thương trên người anh gần như đã khỏi hẳn, thậm chí có vài vết sẹo đã tróc ra, da dẻ ở đó như của trẻ sơ sinh vậy.
Nhưng không ai thấy được sự biến đổi trên cơ thể anh.
Phía bên kia, Thượng Quan Hoàng đã dẫn các cao thủ đỉnh cao của Hoàng tộc tiến vào khu rừng ở Hoàng thành.
Thượng Quan Hoàng ra lệnh: “Mọi người tản ra, tìm kiếm Dương Thanh theo phương thức cuốn chiếu, đừng bỏ sót bất kỳ ngóc ngách nào”.
“Vâng, thưa Hoàng Chủ!”
Mười mấy cao thủ của Hoàng tộc vội tản ra bốn phía.
Thượng Quan Hoàng nhíu mày, theo lẽ thường, lão ta phải cảm nhận được khí thế của Dương Thanh mới đúng, nhưng sau khi tiến vào trong rừng, lão ta lại không thấy gì, như thể Dương Thanh đã đột ngột biến mất khỏi nơi đây.
Nhưng lão ta khẳng định Dương Thanh vẫn đang ở nơi này.
Khu rừng này rất rộng, là khu rừng lớn nhất Hoàng thành Thượng Quan, nếu muốn tìm người ở đây thì rất khó.
Nhưng cho dù khó hơn nữa thì Thượng Quan Hoàng cũng phải tìm thấy Dương Thanh, bằng không lão ta không thể yên tâm được.
“Hoàng Chủ, không thấy người ạ!”
“Hoàng Chủ, không thấy Dương Thanh ạ!”
…
Mười mấy cao thủ được Thượng Quan Hoàng cử đi nhanh chóng quay lại để báo cáo.
Một cao thủ chợt hỏi: “Hoàng Chủ, hay Dương Thanh đã rời khỏi đây?”