– Dừng tay!
Người vừa ở trên không trung, thì bàn tay của Nhiếp Vân đánh qua.
Sưu sưu!
Lực lượng hùng hậu tạo thành một đạo khí lãng, tạo thành một bức tường khí ở giữa hai người đang chiến đấu, chặn lại công kích trí mạng của bọn họ.
– Nhiếp Vân? Nhanh tới đây một chút, Tiêu Diêu Tiên này có vấn đề!
– Nhiếp Vân, ngươi tới thật đúng lúc, mau bắt người này lại, nàng ta tuyệt không phải là Tú Linh đại đế!
Hai người thấy người xuất thủ là Nhiếp Vân, trong mắt đồng thời hiện lên vẻ mừng rỡ. Cả hai người đồng thời la hét, thanh âm vang vọng.
– Có chuyện gì xảy ra?
Vừa mới tới thì đã nghe được lời nói không rõ ràng của hai người, Nhiếp Vân sửng sốt một hồi.
Vốn hắn tưởng rằng hai người tranh đấu với nhau là bởi vì cướp đoạt một món bảo vật hoặc là ý kiến không hợp. Thế nhưng hắn có nằm mơ cũng không nghĩ tới, vừa mở miệng lại chỉ điểm, nói đối phương có vấn đề, có thể có vấn đề gì cơ chứ?
Sưu!
Tú Linh đại đế đi tới trước mặt Nhiếp Vân, trên khuôn mặt trắng nõn, hoàn mỹ tràn ngập vẻ nóng nảy:
– Nhất định Tiêu Diêu Tiên này đã bị ác linh xâm nhập. Mới vừa rồi đã đánh lén ta, thiếu chút nữa đã giết chết ta. Nếu không phải ta có một ít thủ đoạn bảo vệ tính mạng, nhất định đã sớm chết trong tay người này rồi!
– Ác linh xâm nhập?
Nhiếp Vân có chút kỳ quái hỏi.
– Ngươi không tin thì nhìn một kiếm này, là hắn đánh lén đâm vào, khiến ta thiếu chút nữa tử vong a!
Tú Linh đại đế chỉ vào bụng mình, lúc này Nhiếp Vân mới phát hiện ra bụng của nàng máu tươi đầm đìa, dường như đã từng bị một kiếm xuyên qua. Nếu như không phải tránh né nhanh, đồng thời thủ đoạn lại cao minh, như vậy đây tuyệt đối là vết thương trí mạng.
– Nàng nói láo, Nhiếp Vân! Ngàn vạn lần đừng có tin nàng! Ngươi nên biết ta không bao giờ dùng kiếm. Làm sao ta lại dùng kiếm đánh lén nàng chứ?
Tiêu Diêu Tiên vội vàng vọt tới, vẻ mặt cũng vô cùng nóng nảy:
– Mau đứng xa nàng ra một chút. Nàng mới là người bị ác linh xâm nhập, mới vừa rồi chính là nàng đánh lén ta. Thương thế của ta chính là minh chứng tốt nhất.
Lúc này Tiêu Diêu Tiên xoay người, sau lưng có một cái miệng máu to lớn dữ tợn, đáng sợ. Kéo dài từ trên xuống dưới, rất giống thương thế của Tú Linh đại đế, cũng là do đánh lén tạo thành. Nếu như không phải tránh nhanh, nhất định đã bị một kiếm chém thành hai khúc.
– Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Hai người cùng nhau đi tới, hai người lại đồng thời bị đánh lén làm bị thương. Cho dù là Nhiếp Vân cũng có chút không rõ ràng, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
– Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Lúc này đám người Phù Ám Triều cũng bay lên. Nhìn hai người chỉ điểm lẫn nhau trước mắt, trong mắt cả đám tràn ngập vẻ mơ hồ.
– Nhiếp Vân, ngươi không tin lời của ta đúng không? Tiêu Diêu Tiên ta đã từng lừa gạt ngươi khi nào chưa? Tú Linh đại đế này tuyệt đối có vấn đề. Nếu không tin ngươi có thể dò xét linh hồn, đây tuyệt đối là người khác ngụy trang nàng.
Thấy những người khác cũng đi tới, hai mắt Tiêu Diêu Tiên sáng lên, mở miệng đảm bảo.
– Ta có thể cho ngươi dò xét linh hồn. Bất quá, ta khuyên ngươi tốt nhất nên dò xét Tiêu Diêu Tiên này trước. Đừng để hắn lừa gạt. Hắn mới chính là người ngụy trang!
Tú Linh đại đế cũng không nhường chút nào. Hai mắt vẫn duy trì vẻ cảnh giác, lạnh lùng nhìn về phía Tiêu Diêu Tiên trước mắt, dường như sẽ tùy thời xuất thủ.
– Cái này…
Ánh mắt của đám người Phù Ám Triều tập trung ở trên người Nhiếp Vân.
Tình huống trước mắt bọn họ cũng hồ đồ, nhìn tư thế của hai người này, dường như thề không bỏ qua cho nhau. Người bên này nói mình có lý, người bên kia cũng nói mình có lý. Ai đúng ai sai, rốt cuộc phân biệt thế nào đây?
– Thật thật giả giả, trong hai người các ngươi tất sẽ có người nói thật, sẽ có người nói láo. Cũng có thể là cùng nói dối, bất kể là thật hay là giả, cho dù muốn phân biệt thì trước tiên cũng phải chữa thế trên người cho khỏi rồi lại nói tiếp!