Anh mím môi, bắt đầu làm việt vô cùng chăm chú.
Sau khi làm việc xong hai giờ đồng hồ, cũng có hơi mệt mỏi, cô thay quần áo đi ra, nhìn trên quây pha chế có đặt một ly capuchino vẽ hình gấu brown, hương vị vô cùng ngọt ngào, họa tiết cũng rất đát yêu.
“Ly này ai làm vậy?”
“Bạn trai của em đó, làm cho em uống, bảo là em không thích uống cà phê đắng, nên làm ly này cho em, còn cho thêm sữa cho em, rất quen thuộc khẩu vị của em nhỉ.”
Quản lý cười nói, đẩy đẩy cô: ‘Bạn trai nhỏ rất đẹp trai, hơn nữa làm việc cũng rất chăm chỉ, làm hết công việc giao ca cho em cả rồi.”
Cô nghe vậy, nhìn đến khu làm việc, vệ sinh đã được quét trước sạch sẽ.
Cô mím môi: “Quản lý, anh ấy có thể lấy ít tiền lương được không, ít cũng được.”
“Có thể, bọn chị cũng không phải không có nhân quyền.”
“Dạ, tính vào lương của em nhé.”
Chu Đình không hề khách khí.
Ngay lúc này, quản lý hỏi với ra sai, Phó Thiết Ảnh đã thay xong đồ, ra ngoài: “Anh trai, ý anh thế nào?”
“Ừm, nghe cô ấy.”
Trên môi anh nở một nụ cười dịu dàng, lúc nhìn thấy Chu Đình, hai mắt sáng lấp lánh.
Tất cả mọi việc đều nghe cô.
Chu Đình không giải thích, vội vàng đi đến nơi tiếp theo.
Phó Thiết Ảnh cũng không biết làm bánh ngọt, nhưng anh biết bê mâm lau bàn, một người cao một mét tám mươi sau, mặc một chiếc tạp dê nhỏ đáng yêu, rất lê độ đón tiếp từng khách hàng.
Tiệm bánh này cách trường của cô rất gần, người tới người đi đều là sinh viên, đa số là con gái.
Tự nhiên trong tiệm xuất hiện thêm một chàng trai khôi ngô tuấn tú như vậy, tin tức lập tức được lan truyền.
Anh ta vừa đến ngày đầu tên, khách trong tiệm đã đông nghẹt, ở cửa còn có một hàng dài đang đợi, chính là để ngắm Phó Thiết Ảnh.
Chu Đình không ngờ, những cô ái mê trai ở các nước đều giống nhau.