Nhưng mới được một dặm thì chỉ thấy một tảng đá đột nhiên lăn mấy vòng sau đó biến thành một yêu thú màu trắng hình dáng như con tắc kè dài chừng hơn một trượng, toàn thân tản ra hàn khí lạnh băng.
Đây là một quái vật cấp hai có thần thông thay đổi màu sắc để tự vệ, sở trường là giả làm tảng đá để bắt con mồi. Đặc biệt là rất thích thôn phệ kỳ trùng nên cảm ứng được tức khí man hoang của Ngọc La phong nó cực kỳ vui mừng.
Đầu lưỡi duỗi ra nhanh chóng cuộn về phía trước, Ngọc La phong không đề phòng bị nuốt bị vào bụng. Tắc kè liếm khóe miệng dường như vô cùng thỏa mãn nhưng rất nhanh sau đó liền lộ ra vẻ đau đớn không ngừng lăn lộn trên mặt đất, trên hai cái mang hiện lên một đám hắc khí rất quỷ dị, bốn chân đạp chổng lên trời mấy cái rồi đoạn khí.
Ngọc La phong hiển nhiên là độc vô cùng nhưng do vẫn là ấu trùng nên đã cùng yêu thú cấp hai đồng quy vu tận.
Trở lại bên kia cho dù thần thức của Lâm Hiên rất cường đại nhưng cũng không thể nào chịu nổi, hắn nhịn không được kêu lên một tiếng đau đớn trên mặt lộ ra vẻ thống khổ.
“Lâm đạo hữu, ngươi làm sao vậy?” Hắc Mãng phu nhân quay đầu lại có phần kinh ngạc mở miệng.
“Không sao” Lâm Hiên hít vào một hơi trên mặt khôi phục lại vẻ bình thường: “Trên người Lâm mỗ có mang hàn bịnh, khi nãy hơi lo lắng nên hàn khí công tâm mà thôi”. Lâm Hiên vừa nói vừa đưa tay ra vỗ lên túi trữ vật, lấy ra một cái bình ngọc đổ ra hai viên dược hoàn nuốt vào bụng.
Hắc Mãng phu nhân nửa tin nửa ngờ nhưng cũng không có tiếp tục truy vấn.
Lúc này dù ngoài mặt Lâm Hiên vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng thầm kinh nghi. Phân thần bị diệt xem ra tình thế không ổn nhưng hắn cũng không ngu ngốc mà đi đánh động mấy lão quái kia.
Nửa canh giờ sau bốn người dừng độn quang, trước mặt là một tòa băng sơn hùng vĩ cao hơn vạn trượng khiến đám người vô cùng ngạc nhiên, ở sườn núi cũng đã bị mây mù như sương khói bao phủ.
Mặc dù đã được nghe mấy lão quái kể lại nhưng vào thời khắc này Lâm Hiên cũng không thể âm thầm than thở vẻ đẹp hùng vĩ tráng lệ của nó!
Hắc Mãng phu nhân hóa thành một đạo kinh hồng phóng về phía trước. Trong mắt của Bạch Lộc Đồng Tử lóe lên một tia chần chừ rồi theo sát phía sau.
Côn Nam lão tổ thì xoay một vòng, tỏa ra một luồng yêu khí bao phủ thân hình. Nhìn thì như chậm mà tốc độ rất nhanh vụt về phía trước.
Lâm Hiên thở dài, nơi đây chính là đường ranh giới đi qua là sẽ không thể sử dụng bảo vật, thực lực sẽ giảm đi nhiều.
Lâm Hiên quay đầu dùng thần thức lướt qua sau lưng, cùng lúc đó toàn thân phát ra thanh quang bay về phía trước, thân ảnh của hắn càng lúc càng nhỏ cho đến khi khuất trong tầng mây không thấy đâu nữa.
Lúc này từ xa bay tới một khối không khí màu xám trắng. Vụ khí tản ra xuất hiện hai yêu nhân vẻ mặt tràn vô cùng vui mừng: “Đại ca, muội đoán không sai, bọn họ quả nhiên rất lớn mật muốn vượt qua Băng Phách phong”.
“Ha ha. Trời tạo nghiệp chướng còn có thể toàn mạng, tự tạo nghiệp chướng thì không thể thoát. Chúng ta mau đuổi theo, quanh đây còn có rất nhiều đồng đạo Hóa Hình kỳ tới tham gia thịnh hội của Tuyết Hồ tộc, nếu không mau e rằng con mồi sẽ rơi vào tay người khác”. Vẻ mặt của Tượng Yêu trở nên dữ tợn xoa tay nói.
Nữ yêu kia tất nhiên sẽ không phản đối, hai quái vật cùng hóa thành hai đạo kinh hồng bay về phía trước.
Băng Phách Phong cao lớn hiểm trở đối với phàm nhân nhưng bốn tu tiên giả trong chốc lát là đã đi tới sườn sau của nhọn núi.
Đập vào mắt là băng nguyên mênh mông, đưa mắt nhìn lại từng bông tuyết óng ánh màu trắng từ trên bầu trời bay xuống. Tuyết ở đây rất lớn, nghe nói trăm vạn năm nay chưa bao giờ ngừng rơi, lớp băng dưới chân đám người đã dày đến vạn trượng rắn chắc vô cùng.
Lại nói trong các yêu thú băng thuộc tính ở đây, Tuyết Hồ nhất tộc có huyết mạch của viễn cổ kỳ thú Cửu Vĩ Thiên Hồ thiên sinh am hiểu huyễn thuật, Tuyết Hồ vương lại là đại yêu tộc hậu Hóa Hình hậu kỳ.
Kỳ Lân cổ động mà bọn Lâm Hiên đang tìm kiếm, vị trí xa xôi thập phần bí mật không nằm trong lãnh địa của Tuyết Hồ nhất tộc.
Lâm Hiên nhìn qua hoang nguyên trước mặt, trên mặt cũng lộ ra vài phần nghi hoặc. Theo như truyền thuyết nơi đây bài chế ngũ hành chi bảo, nhưng tại sao hắn lại không có cảm giác gì bị ngăn trở. Chẳng lẽ là truyền thuyết đã sai?
Lâm Hiên nhíu mày vươn tay ra vỗ lên túi trữ vật tế ra một thanh kiếm. Nhưng hắn còn chưa kịp vui mừng cảm ứng được sự liên hệ với bảo vật đã bị một cỗ lực vô hình cắt đứt. Phi kiếm giống như một thanh sắt thường rơi xuống
Lâm Hiên thở dài nhặt bảo vật lên cất vào trong túi trữ vật.
Bốn người điều tức một chút sau đó tiếp tục bay về phía trước. Nhưng lúc này bọn họ vô cùng cẩn thận, thi triển phương pháp ẩn thân, thời khắc này phải dây dưa cùng yêu tộc thì phiền toái sẽ không nhỏ.
Nhưng một lát sau ở sau lưng có yêu khí chuyển động, một đóa mây trắng hiện ra từ phía chân trời nhanh như điện chớp bay về phía này.
Còn cách vài chục dặm Côn Nam lão tổ biến sắc lập tức dừng lại. Lâm Hiên cũng ngạc nhiên nhìn ra phía sau.
“Không ổn, là hai tên yêu tộc Hóa Hình kỳ” Bạch Lộc Đồng Tử nắm chặt tay, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
“Làm sao lại như vậy, vừa mới vượt qua Băng Phách phong thì lập tức gặp phải quái vật, chẳng lẽ chúng ta sớm đã bị theo dõi” Hắc Mãng phu nhân lấy tay che miệng kinh hô lên.
“Hừ! Bây giờ nói những lời này còn có tác dụng gì. Hai yêu tộc Hóa Hình kỳ này đã biết chúng ta không thể sử dụng pháp bảo, nhưng bọn này muốn đánh bại chúng ta cũng đâu dễ như chúng nghĩ”. Côn Nam lão tổ hằm hừ nói.
“Cái này không hợp lý, ta chỉ sợ nếu dây dưa lát nữa lại kéo thêm một đám yêu thú khác vây công thì không ổn. Vậy chúng ta hẹn địa điểm gặp nhau sau đó chia nhau đào tẩu”. Tròng mắt Bạch Lộc Đồng Tử xoay chuyển đưa ra đề nghị.
“Như vậy cũng là một cách hay” Côn Nam lão tổ gật đầu.
“Hừ! Hai vị đạo hữu nghĩ thật đơn giản, các ngươi đều là tu sĩ trung kỳ thông thạo độn thuật việc đào tẩu tất nhiên sẽ dễ dàng. Nhưng thiếp cùng tiểu tử họ Lâm này thì phải làm sao? Thiếu hai ta thì dù các ngươi có đến được Kỳ Lân cổ động cũng đừng mong có thể phá phong ấn”. Hắc Mãng phu nhân nhíu mày phản đối.
“Vậy phu nhân có ý kiến gì?” Bạch Lộc Đồng Tử tuy bất mãn nhưng cũng cảm thấy lời nói của đối phương có phần có lý.
“Hai vị đạo hữu tạm thời ở đây ngăn địch để hai ta đi trước một bước, chỉ cần tàn hai nén nhang là đủ”.
“Điều này…” Hai lão quái liếc nhìn nhau, trên mặt đều lộ vẻ khó xử nhưng hai lão hồ ly đành ậm ừ gật đầu.
Hắc Mãng phu nhân thấy hai người đồng ý vẻ mặt mừng rỡ, mau chóng lấy ra một khối ngọc giản khắc địa đồ vào bên trong đó rồi nói: “Làm phiền hai vị đạo hữu rồi, chính ngọ ngày mai chúng ta đoàn tụ ở nơi này”
Ném ngọc giản cho hai người, toàn thân Hắc Mãng phu nhân tỏa ra linh lực ngút trời, hóa thành một đạo yêu phong bao lấy Lâm Hiên nhanh chóng bay đi.
“Hừ! Muốn chạy!” Từ trong đóa yêu vân Tượng Yêu rít lên một tiếng không có cố kỵ mà toàn lực thi triển độn quang.
Mặc dù không tình nguyện nhưng hai lão quái nhân tộc cũng đành nghênh đón ngăn cản đối phương.
Home » Story » bách luyện thành tiên » Chương 249: Vượt Băng Phách Phong