Hơn nữa, còn có thân ảnh kia có chút quen mắt, rốt cuộc là ai?
Chuyện này hình như có liên quan tới thân ảnh mà mình có chút quen mắt hay không?
Huynh đệ đã chết đã được chôn cất bên ngoài, người bị thương thì không thể cử động nhưng mà không thể bỏ hắn ở đây được.
Đau đầu, vô cùng đau đầu.
Dường như Thiết Bố Đô nhìn ra tâm tư của hắn, cười ha hả nói ra:
– Huynh đệ, nếu tin tưởng Bố Đô, thì để cho Bố Đô dẫn hắn tới một địa phương an toàn để trị thương, chờ ngươi quay trở về, ta bảo chứng sẽ trả lại một người thật khỏe mạnh cho ngươi, thế nào.
Trong đầu loạn thành một đống, Đường Tiểu Đông không chú ý đến ý tứ trong câu nói của Thiết Bố Đô, thấy hắn nói như vậy liền gật đầu.
Nghĩ đến thân phận của hắn, Đường Tiểu Đông nhíu mày hỏi:
– Bố Đô huynh là…
Sắc mặt Thiết Bố Đô buồn bã, thở dài, cười khổ nói:
– Bố Đô chỉ là một tiểu vương không quyền không thế của Đột Quyết.
Đường Tiểu Đông giật mình, thảo nảo tộc trưởng Cáp Đồ Tộc lại nể tình như vậy, thì ra hắn là tiểu vương của Đột Quyết.
Dọc đường đi, Thạch Sùng Vũ đã từng nói qua, trên thảo nguyên có rất nhiều bộ tộc, mà có thể lực nhất chính là Tây Đột Quyết, hoàng đế của Tây Đột Quyết chính là Đột Lợi Khả Hãn cũng chính là huynh đệ của Thiết Bố Đô.
Theo sử sách ghi chép, từng có không ít hoàng đế vì muốn tranh đế đoạt vị đã cốt nhục tương tàn, Đột Lợi Khả Hãn lên làm hoàng đế nhưng không phát sinh chuyện này, nghĩ hẳn là một đời minh quân, được tất cả các quần thần ủng hộ.
Thiết Bố Đô không tham gia chính sự, nghĩ hẳn cũng là vì bản thân mình.
Vẻ mặt Thiết Bố Đô khôn khéo giỏi giang, làm việc vô cùng thận trọng, cho nên không có tư cách lên làm hoàng đế. Nghĩ hẳn Đột Lợi Khả Hãn càng là một nhân vật lợi hại.
Đường Tiểu Đông mỉm cười chắp tay:
– Thì ra Bố Đô huynh chính là huynh đệ của vua Đột Quyết, đúng là thất kính, ha ha…
Vẻ mặt Thiết Bố Đô bất đắc dĩ mà cười khổ:
– Đường huynh đệ, xin đừng chê cười ta.
Dường như là đã đụng vào chuyện thương tâm của hắn, Thiết Bố Đô nhấp từng ngụm rượu.
Đường Tiểu Đông tự nhiên là hiểu được tâm sự của hắn, ai lại không nghĩ đến việc ngồi lên vị trí hoàng đế ấy?
Đây có lẽ là số mệnh a.
Hai người đều là tâm sự nặng nề, đều tự uống rượu, khi hừng đông đã say bảy tám phần.
Lúc Thiết Bố Đô cáo từ, Đường Tiểu Đông cũng dẫn người lên đường.
Trên người hắn đầy mùi rượu khiến Lôi Mị nhíu mày, liếc nhìn hắn, Đường Tiểu Đông cười gượng vài tiếng che giấu.
Huynh đệ thủ hạ được án táng bên cạnh một cây đại thụ, trước lúc an táng, Đường Tiểu Đông đã dùng tiểu đao cắt lấy một nắm tóc để vào trong lòng, thấp giọng nói:
– Huynh đệ, đường xá xa xôi, người làm đại ca này thật xin lỗi, chỉ có thể đem ngươi an táng ở đây, hãy yên nghỉ, ta sẽ báo thù cho huynh đệ.
Tất cả mọi người đều cảm động, ngay cả ánh mắt của thiếu niên lãnh huyết cũng ảm đạm một chút.
Có người đại ca như vậy, ai không cảm động?
Lên đường, đi về phía tây chừng năm sáu mươi dặm, rốt cuộc cũng tới nơi thương đội bị cướp.
Địa thế ở đây có chút hiểm trở, hai bên trái phải là sườn núi, trên sườn núi cỏ dại mọc thành bụi, xa hơn mấy chục thước là một khu rừng rậm rạp, quả thật là một địa phương bố trí mai phục thật tốt.
Trên đường là người đi đường qua lại, dấu vết ngựa giẫm đạp lưu lại, nhìn vào những dấu vết hai bên đường thì có thể nhận thấy, lúc đó ác liệt như thế nào. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn – http://thegioitruyen.com
Trừ “Cuồng Phong mã tặc” ra, căn bản không có đầu mối gì để tra xét, ngay cả tiểu vương Đột Quyết Thiết Bố Đô cũng không có đường xoay sở, đau đầu a!
Lôi Mị, Lôi Vân Phượng và Ngả Cổ Lệ tìm kiếm một hồi bên trong đám cỏ dại, ngay cả hai bên sườn núi cũng không bỏ qua, cuối cùng bất đắc dĩ đứng lên.