“Vi Hề, sao cậu ở đây?”
Nguyên Tịch chạy đến che ánh mặt trời cho Minh Thù:
“Mặt trời còn mọc đó, cậu không sợ sao?”
“Mễ Lạp không phải người tốt, cậu còn dám đi cùng cô ta, gan cậu thật lớn.”
Minh Thù kéo tay Nguyên Tịch, dắt Nguyên Tịch đi về.
Lúc ấy, Mễ Lạp còn chưa hiện nguyên hình với Nguyên Tịch, vẻ mặt Nguyên Tịch mê man:
“Mễ Lạp nói có gì đó cho tớ, kêu tớ ở đây chờ.”
“Bớt gặp mặt cô ta đi.”
Bước chân Minh Thù hơi nhanh, Nguyên Tịch bị cô lôi chạy theo mới đuổi kịp:
“Đừng đến lúc đó, chết như thế nào cũng không biết.”
Thức ăn nhỏ ngon miệng của trẫm, ăn không được cũng không cho người khác đụng vào!
“Vì sao?”
“Cô ta lớn lên rất xấu xa. Nói chung, cậu không nên tiếp xúc nhiều.”
Cũng không biết Nguyên Tịch có nghe lọt tai hay không. Minh Thù đoán chừng, cô có nghe cũng không hiểu.
Trước mặt hai người thay đổi, đột nhiên có bốn Huyết tộc nhảy ra, trên người tản ra mùi hôi hám, trông giống như những tên ăn mày mấy trăm năm không tắm.
Nguyên Tịch hơi thay đổi sắc mặt, chủ động nắm chặt tay Minh Thù:
“Là Ám Huyết tộc.”
Ám Huyết tộc là Huyết tộc sa ngã. Bọn họ uống máu con người, hành hạ đồng loại đến chết, đều vi phạm pháp lệnh.
“Sao lại có hai người?”
Ám Huyết tộc số một trừng mắt với Minh Thù và Nguyên Tịch, khuôn mặt dữ tợn:
“Còn có một Huyết tộc.”
“Giết sạch.”
Ám Huyết tộc số hai cười nham hiểm, liếm liếm môi thâm:
“Dù sao giết một người cũng là giết, giết hai người cũng là giết.”
Ám Huyết tộc số ba và số bốn đồng ý.
“Vi Hề, cậu có thể đánh thắng không? Đánh không thắng thì chúng ta chạy đi!”
Nguyên Tịch nuốt nước bọt, hạ giọng: “Trên người tớ còn có vài thứ.”
Minh Thù buông tay nữ chính ra, cởi áo khoác đồng phục:
“Chạy… Tại sao phải chạy? Tớ muốn bắt chúng nó đổi khẩu phần lương thực.”
Khẩu phần lương thực đưa tới cửa, có ngu mới không cần.
Nguyên Tịch bị áo khoác che đầu lại, đến khi lấy áo khoác xuống, thiếu nữ đối diện đã chạy ào vào bốn con Ám Huyết tộc kia.
Nắng chiều hạ xuống, thân thể thiếu nữ dần dần bao phủ một tầng ảm đạm, nhưng mỗi lần thấy gương mặt của thiếu nữ ấy, chút ảm đạm này đã biến mất không dấu vết, chỉ còn lại ấm áp như gió xuân.
Tiếng kêu thảm thiết của Ám Huyết tộc liên tiếp vang lên.
Minh Thù nhẹ nhàng đá ngã một Ám Huyết tộc, đạp lên ngực hắn, quay đầu nhìn Nguyên Tịch đang ngơ ngác:
“Gọi điện thoại cho cái gì đó đi, để bọn họ tới nhận.”
“Gọi cho ai?”
Nguyên Tịch sững sờ hỏi.
Nhưng Minh Thù chưa kịp trả lời thì Nguyên Tịch hiểu ra, lập tức lấy điện thoại.
Bọn họ rất nhanh, mấy chiếc xe nhanh chóng đứng ngoài ngõ vây quanh hiện trường.
Sự chú ý của đối phương đều đặt trên người Nguyên Tịch, bởi vì cô là con người.
“Cái kia…”
Nguyên Tịch yếu ớt nói: “Cô ấy không liên quan với bọn họ, là cô ấy bảo tôi gọi điện thoại.”
Một đám người có chút ngơ ngác, Huyết tộc này còn bán đứng đồng loại sao?
Thực sự là hiếm thấy.
Không! Không phải hiếm thấy! Người khác có thấy qua chưa thì không biết, nhưng bọn họ chưa từng thấy qua.
“Những Ám Huyết tộc này đều là cô ấy đánh sao?”
Nguyên Tịch gật mạnh: “Tôi là con người, thì sao có thể đánh thắng nhiều Huyết tộc như vậy chứ?”
Đối phương đi qua xem vài lần, phất tay một cái cho người rút lui.
Minh Thù nhướng mày nhìn bọn họ: “Giúp các người bắt Ám Huyết tộc có thưởng, đúng không?”
Người đối diện gật đầu. Người bắt được Ám Huyết tộc có thể đổi lấy phần thưởng nhất định. Nhưng… Không có Huyết tộc nào đến lãnh!
“Nhiêu đây có thể đổi bao nhiêu túi máu nhân tạo?”
Minh Thù cũng không dông dài, đi thẳng vào vấn đề.
Một đám người sửng sốt, một lúc sau mới có người nói:
“Một con có thể đổi hai túi, tổng cộng tám túi.”
“Đưa đây!”
Minh Thù đưa tay.
Mọi người vô cùng kinh ngạc. Hôm nay chắc chắn gặp quỷ rồi!