Khi Chu Mộ Nho đi ra, mặt mày bầm dập, bị trói chặt, nhìn thấy Tiêu Bố Y ở đây không khỏi kinh hãi: “Tiêu lão Đại, Bùi Hành Quảng không phải là thứ đáng tin, lão tử của hắn đến đây, hắn đã phản bội người…”
Đột nhiên nhìn thấy Bùi Hành Quảng trong ánh lửa cách đó không xa, Chu Mộ Nho thực không úy kỵ mà mở miệng mắng, tràn đầy khinh thường.
Bùi Hành Quảng đột nhiên cười lạnh: “Tiêu Bố Y phạm thượng tác loạn, hôm nay lại bắt giữ mệnh quan triều đình, mọi người cứ tràn lên mà bắt hắn, Bàng tướng quân, ngươi vì nước quên thân, ta nhất định sẽ bẩm cáo triều đình”.
“Khoan đã, Bùi Hành Quảng” Bàng Ngọc lên tiếng hét lớn: “Ngươi nếu dám phái người tiến lên, ta nhất định bẩm cáo Thánh thượng! Ta có thánh chỉ, ngươi dám mượn cơ hội mà giết ta?”
Tiêu Bố Y trên gương mặt thống khổ lộ ra nụ cười, “Bàng… tướng quân… thức thời… là…”
“Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt” Bàng Ngọc vì bảo mệnh, cuống quít nói tiếp, suy nghĩ lại có chút không đúng. Thả Tiêu Bố Y thì có tội, nhưng nếu cùng hắn đối kháng, lập tức mình sẽ mất mạng, tiểu tử này hiện tại đã trắng tay, cũng không ngại giết thêm một mạng người là mình. Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, bảo mệnh quan trọng hơn nên cũng bất chấp quá nhiều: “Tiêu tướng quân, ta cũng chỉ là phụng chỉ làm việc, cũng không phải là cố tình làm khó người”.
Tiêu Bố Y vẫn thực đau đớn: “Bảo… bảo bọn họ… nhanh… nhanh…”
“Mau tránh ra cho ta” Bàng Ngọc quát lớn.
Đao phủ thủ nhanh chóng tránh ra, bởi vì đều là tinh binh do Bàng Ngọc dẫn đến, nghe lệnh của hắn nhưng trường thương thủ vẫn bao vây, bởi vì là thủ hạ của Bùi Hành Quảng.
Bùi Hành Quảng vẫn do dự, Bàng Ngọc cũng đã nhìn về phía Bùi Nhân Cơ nói: “Bùi Nhân Cơ, mau bảo con của ngươi dẫn binh tránh ra bằng không ta sẽở trước mặt Thánh Thượng cho ngươi một quyền”.
Bùi Nhân Cơ đi vào đây vẫn không nói gì, thấy thế thở dài nói: “Tiêu Bố Y, hôm nay thiên la địa võng ngươi làm sao có thể chạy trốn khỏi đây, mau buông Bàng tướng quân ra rồi hãy nói nếu như bằng không…”
Hắn lời còn chưa dứt, tay Tiêu Bố Y đã phát run, tại nên một vết cắt nhỏ trên cổ Bàng Ngọc.
Vết thương tuy không lớn, máu tươi cũng đã chảy xuống, giây lát đã nhiễm đỏ cổ Bàng Ngọc. Bàng Ngọc hai chân như nhũn ra, giận dữ nói: “Bùi Nhân Cơ, ta có thánh chỉ tại thân, ngươi có nghe lời ta nói không?!”
Bùi Nhân Cơ ánh mắt chuyển sang Bùi Hành Quảng, nhíu mày nói: “Hành Quảng…”
Bùi Hành Quảng âm trầm nghiêm mặt, phất tay nói: “Toàn bộ lui ra”.
Trường thương thủ vọt sang hai bên, làm ra một con đường. Bùi Hành Quảng cũng tiếp mã sóc nơi tay, lạnh giọng nói: “Tiêu Bố Y, ngươi còn không thả Bàng tướng quân ra?”
Chu Mộ Nho sớm đã được mở trói, đi theo bên cạnh Tiêu Bố Y, giận mắng: “Bùi Hành Quảng, ngươi có còn là con người sao? Tiêu lão Đại đối với ngươi như thế, ngươi thực là lòng lang dạ sói”.
Tiêu Bố Y diễn thì phải diễn cho trót, hướng tới Bàng Ngọc hỏi: “Giải dược đâu?”
Bàng Ngọc cũng rất thật thà: “Trong lòng của ta”.
Tiêu Bố Y lấy ra cái bình sức, Bàng Ngọc nói cho Tiêu Bố Y cách dùng. Tiêu Bố Y vốn không có trúng độc, chỉ là trong khi lấy bình sứ, thuận tiện lấy thánh chỉ ra, chỉ liếc mắt xem, rồi cười lạnh quẳng xuống chân Bùi Nhân Cơ.
Bùi Nhân Cơ nhặt thánh chỉ lên, sắc mặt cũng âm tình bất định. Bàng Ngọc âm thầm kêu khổ, nhưng lại không thể làm gì được. Hắn đích xác là có mật chỉ, nhưng cũng không phải là nhằm vào Tiêu Bố Y. Trên Thánh chỉ chỉ nói nếu Bùi Hành Quảng không nghe khuyên bảo, Bùi Nhân Cơ nếu có hai lòng, Bàng Ngọc có thể giết chết không cần hỏi. Dương Quảng nghi tâm rất lớn, chẳng những muốn giết Tiêu Bố Y mà những ai có qua lại với phản nghịch cũng thà giết lầm chứ không bỏ sót.
Tiêu Bố Y cùng Chu Mộ Nho một trái một phải dẫn theo Bàng Ngọc rời doanh trại, Bùi Hành Quảng cũng phất tay dẫn thân binh bám sát theo.
Bùi Nhân Cơ hiện ở trong quân là lớn nhất, liền quát: “Đều đi bảo vệ yếu đạo”.
Các binh sĩ mờ mịt thất thố, cũng không biết làm sao cho phải, loạn lên mà theo đuôi Bùi Hành Quảng.
Tiêu Bố Y lúc bắt đầu thì đi rất chậm, sau khi rời khỏi doanh trướng thì đột nhiên nhanh gấp mấy lần, dẫn theo Bàng Ngọc nhập vào trong bóng đêm.
Bùi Hành Quảng vung tay lên, thấp gọng quát: “Đuổi theo”.
Thân pháp của hắn cũng cực nhanh, bên người đi theo mười mấy thân binh, cũng lắc mình vọt vào trong bóng đêm.
Bàng Ngọc nhìn thấy Tiêu Bố Y chạy nhanh như gió, kéo hắn bước như bay, nội tâm cũng thầm nghĩ Tiêu Bố Y không phải bị trúng độc, sao lại còn dũng mãnh như thế, chẳng lẽ mới vừa rồi chẳng qua chỉ là giả bộ?
Nghĩ vậy Bàng Ngọc thầm lạnh người, nhìn cây cối hai bên bay ngược lại càng hoảng sợ, gượng cười nói: “Tiêu tướng quân, ta biết người đại nhân đại lượng, đại nhân không chấp nhất tiểu nhân…”
Thanh âm đuổi theo dần dần đi xa, Tiêu Bố Y một đường chạy về phía nam đã vào vùng núi, phía trước là một mảng rừng rậm, hắn biết qua nơi này là có lối nhỏ đi tới miệng cốc, sau đó là tới Hoài Hà.
Rốt cuộc dừng bước lại, Tiêu Bố Y ánh mắt lành lạnh, Bàng Ngọc cười bồi nói: “Tiêu tướng quân, tiểu nhân nhất thời quỷ mê tâm hồn, mạo phạm tướng quân. Ta vọng tưởng đi bắt Tiêu tướng quân, thật sự là không biết tự lượng sức mình, bất quá tiểu nhân vẫn chỉ là nghe theo Trương tướng quân phân phó…”
Tiêu Bố Y ánh mắt chớp động, cũng không nói nhiều, đảo chuôi đao đánh ởsau đầu Bàng Ngọc một cái, Bàng Ngọc mềm nhũn ra mà ngã xuống.
“Tiêu lão Đại, Bàng Ngọc tuy lòng dạ khó lường, nhưng cũng không phải là quá xấu” Chu Mộ Nho vẫn phẫn nộ nói: “Làm cho ta thống hận chính là Bùi Hành Quảng, hắn do một tay Tiêu lão Đại đề bạt lên, nhưng hắn lại vong ân phụ nghĩa. Ta có lòng tốt đến báo tin, hắn nhìn thấy cha hắn cùng Bàng Ngọc tới, đã ra lệnh binh sĩ đem ta bắt lại. Nếu không phải Bàng Ngọc muốn dùng ta để áp chế ngươi, hắn nói không chừng đã muốn giết ta”.
Tiêu Bố Y cười khổ nói: “Đại họa trước mắt, dạnh biểu hiện gì cũng không có gì là lạ. Bất quá Mộ Nho này, có đôi khi những gì mà ngươi nhìn thấy cũng không phải là chân tướng”.
Chu Mộ Nho đang ngạc nhiên, trong bóng đêm đã thoát ra mười mấy người, người cầm đầu đúng là Bùi Hành Quảng, phía sau hắn đi theo hơn mười tên binh sĩ, mang đao cầm thương. Chu Mộ Nho đại hận: “Bùi Hành Quảng, ngươi đi tìm cái chết sao?”
Bùi Hành Quảng cười cười, nhìn Tiêu Bố Y nói: “Tiêu tướng quân, người vẫn chờ ta?”
Tiêu Bố Y gật đầu, nhẹ giọng nói: “Ta một khi đã đến tìm ngươi, đương nhiên là sẽ chờ ngươi”.
Bùi Hành Quảng trong lòng cảm động, biết Tiêu Bố Y lần này biết rõ là có bẫy, nhưng vẫn muốn tới, đối với hắn có thể xem như cực kỳ coi trọng, nhìn sang Chu Mộ Nho, Bùi Hành Quảng áy náy nói: “Mộ Nho, mới vừa rồi ta cũng là bất đắc dĩ mà thôi, ta độc mộc khó chèo chống, muốn đợi Tiêu tướng quân, lại bận tâm tới gia phụ, còn phải mê hoặc Bàng Ngọc, chỉ có thể để cho ngươi chịu chút ủy khuất”.
Chu Mộ Nho giật mình hiểu ra, tiến lên đánh một quyền vào ngực Bùi Hành Quảng: “Hay cho tiểu tử, ngươi ngay cả ta cũng lừa gạt”.
“Nếu ngay cả ngươi cũng lừa không được, thì làm sao có thể lừa qua được Bàng Ngọc cùng gia phụ?” Bùi Hành Quảng khi nói đến gia phụ, thần sắc có chút ảm đạm, giây lát phấn chấn tinh thần, “Tiêu tướng quân, những người này đều là huynh đệ sinh tử thân tín của ta, tuyệt đối giữ được. Đáng tiếc ta dẫn binh hai ngàn, có thể đi theo người chỉ có những người này thôi”.
Tiêu Bố Y lại cười nói: “Ngươi và ta cùng ở đây, lo chi không còn ai đến, có được tất có mất cũng là lẽ thường. Ngươi nói như thế nào cũng còn dẫn theo được mười mấy người, ta thống lĩnh hai vạn binh mã, lại chỉ dẫn ra được một người”.
Bùi Hành Quảng cười khổ, ánh mắt cũng dừng ở trên người Bàng Ngọc: “Tiêu tướng quân, người này xử trí thế nào?”
“Ta lưu hắn lại ở đây, là chờ ngươi đến xử trí” Tiêu Bố Y khẽ cười nói.
Bùi Hành Quảng gật đầu, không chút do dự xuất sóc, một sóc đã đâm xuyên Bàng Ngọc nhấc lên rồi ném sang một bên. Hắn lực lớn vô cùng, Bàng Ngọc người to lớn như vậy cũng bị hắn đâm xuyên quẳng ra xa mấy trượng, trong không trung máu tươi đầm đìa, khi rơi xuống đất thì đã trực tiếp mất mạng, thậm chí không có thống khổ gì.
“Người này lưu không được, lưu lại đối với gia phụ không có lợi” Bùi Hành Quảng cười khổ nói.
Tiêu Bố Y thầm gật đầu, thầm nghĩ Bùi Hành Quảng lo lắng chu đáo, có dũng có mưu, hôm nay đi cùng mình, ngày sau tuyệt đối tính là cánh tay phải. Bùi Hành Quảng giết Bàng Ngọc, một mặt là lo lắng Bàng Ngọc về sau có thể đem họa đổ lên đầu Bùi Nhân Cơ, trảm trừhậu hoạn, một mặt khác cũng là thể hiện tấm lòng với Tiêu Bố Y. Hắn giết mệnh quan triều đình, tự nhiên về sau sẽ cùng một đường với Tiêu Bố Y.
“Tiêu tướng quân, hiện tại làm thế nào?” Bùi Hành Quảng hỏi.
Tiêu Bố Y đưa tay chỉ: “Chúng ta xuyên qua khu rừng này, chạy ra khỏi Quy Sơn rồi mới mưu định tiếp, Trương Tu đã còn ở phụ cận chúng ta tuyệt đối không thể xem nhẹ”.
Mọi người không hề trì hoãn, theo Tiêu Bố Y, Bùi Hành Quảng dẫn đường hướng tới cánh rừng mà chạy. Tiêu Bố Y ánh mắt sắc bén, tuy nhìn về phía trước, nhưng tai vẫn nghe tám hướng, đột nhiên tâm sinh cảnh giác, hét lớn một tiếng, đưa tay đẩy mạnh Bùi Hành Quảng ra!
Băng một tiếng vang lên, lại xẹt một tiếng, một tiễn từ trong rừng đột nhiên bắn ra, xẹt qua chỗ hắn vừa đứng, bắn tới trên người của một binh sĩ phía sau Bùi Hành Quảng.
Binh sĩ kêu lên một tiếng đau đớn, tuy dang chạy, lại bị mũi tên nhọn bắn mang theo mà lui về phía sau. Mũi tên xuyên qua ngực hắn, giây lát đã bắn qua cơ thể hai tên binh sĩ nữa, sau khi xuyên qua thì trúng ngực người thứ ba.
Mũi tên mang theo một vết máu, giữa không trung tràn đầy vẻ đẹp quỷ dị, sau khi xuyên qua người thứ ba thì bay vào trong bóng đêm, dư thế vẫn chưa hết.
Mọi người kinh sợ đứng tại chỗ, Bùi Hành Quảng sắc mặt cũng đại biến.
Loại tiễn pháp kinh thiên này cho dù là hắn dũng mãnh vô địch cũng cảm thấy kinh ngạc sợ hãi lạnh người.
Tuy không biết người đến là người nào, Bùi Hành Quảng cũng đã đoán được đối thủ là ai, Tiêu Bố Y cũng thở dài một hơi: “Trương tướng quân, một khi đã đến đây, sao lại tránh né mà không ra gặp?”
Áp thấp thanh âm, Tiêu Bố Y ngưng trọng nói: “Hành Quảng, trong chốc lát nữa ngươi dẫn Mộ Nho chạy trốn, ta đánh lạc hướng bọn họ”.
Bùi Hành Quảng nắm chặt nắm tay, một tiếng cũng không nói ra, Trương Tu đã tuy mạnh nhưng hắn cũng không sợ.
Đối với hắn mà nói, cả ngày trên chiến trường sống trên lưỡi đao, mệnh chỉ có một cái, biết liều mạng mới có thể còn mạng sống, giống như Bàng Ngọc cầu xin như vậy thì cũng chỉ có bỏ mạng. Một khi đã tránh không khỏi, hắn quyết định cùng Tiêu Bố Y sóng vai đối địch không ngờ Tiêu Bố Y lại bảo hắn đi trước, thật đúng là khó có thể lựa chọn.
Rừng rậm âm u, trong bóng đêm như có quái thú ẩn nấp, mọi người nhìn thấy ba đồng bạn đều bị một mũi tên bắn chết, đều là toát mồ hôi lạnh. Trong rừng rậm như u linh đi ra một lão giả, mặt mày sầu khổ, khuôn mặt già nua, rõ ràng chính là Trương Tu Đà.
Hắn tay cầm trường cung, lưng đeo túi tên, tuy đối mặt với nhiều người, nhưng vẫn như đá núi, chặt chẽ ngăn chận đường đi của mọi người.
Bên cạnh Trương Tu đã có một người, tay cầm trường thương, mũi thẳng miệng vuông, khí vũ hiên ngang đương nhiên chính là La Sĩ Tín.
“Tiêu Bố Y, ngươi thật sự trốn rất nhanh, giảo hoạt ra ngoài dự kiến của ta” Trương Tu đã thở dài nói, “Chỉ là đến bây giờ, ta rốt cuộc đã tin tưởng rằng, ngươi tuyệt đối là Thiên cơ mà Thái Bình đạo nể trọng, bằng không nước lớn ập tới ngươi làm sao có thể dễ dàng đào thoát. Thái Bình đạo nếu không phải âm thầm trợ giúp ngươi thì ngươi đã sớm chết ở mê cung”.
Tiêu Bố Y chậm rãi rút trường đao ra, ánh đao như nước: “Trương tướng quân, ngươi tin hay không đó là chuyện của ngươi, cũng không có gì quan trọng. Tiêu Bố Y đã đến nước này, đã không có đường quay đầu lại. Chỉ là ta muốn nói với ngươi một câu, Tiêu Bố Y hôm nay mưu phản, thật sựlà do Trương tướng quân ban tặng, Đại Tùy có đổ, cũng không phải là thiên mệnh, mà là bởi vì con người. Ta không tin Thiên cơ, không tin số mệnh, ta tin chính là đôi nắm tay của mình, trong tay có đao, còn có các huynh đệ của ta. Hôm nay Tiêu Bố Y không chết, Trương tướng quân sớm muộn cũng sẽ hối hận về tất cả những gì mình làm hôm nay”.
Trương Tu đã trên mặt sầu khổ càng đậm, La Sĩ Tín lớn tiếng nói: “Tiêu Bố Y, các huynh đệ tin ngươi, nhưng mấy huynh đệ này giây lát nữa đều sẽ vì ngươi mà bỏ mạng!”
Chu Mộ Nho lớn tiếng nói: “Có bỏ mạng cũng là cam tâm tình nguyện!”
Trương Tu đã cũng nhìn về phía Bùi Hành Quảng nói: “Bùi Hành Quảng, ngươi giết mệnh quan triều đình, hiện tại vẫn còn đường quay đầu lại. Bắt lấy Tiêu Bố Y, mọi chuyện cũ ta sẽ bỏ qua”.
Bùi Hành Quảng bật cười: “Ngươi sai rồi, ta thật ra cũng gặp xem Trương tướng quân nổi danh thiên hạ ra sao”.
“Phải không?” Trương Tu đã thản nhiên nói: “Vậy ngươi cứ tới đây đi”. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Bùi Hành Quảng đang muốn tiến lên, Tiêu Bố Y đã trầm giọng quát: “Còn không mau đi!”
Bùi Hành Quảng cũng không do dự, đột nhiên ra tay một tay chụp lấy tay Chu Mộ Nho, tà tà phóng đi, thấp giọng quát: “Chạy nhanh”.
Mười mấy người kia cũng bám sát theo, Tiêu Bố Y cũng đột nhiên xoay người, đã chạy về hướng ngược lại.
Trương Tu đã dậm chân, thầm nghĩ Tiêu Bố Y có thể co có thể duỗi, chạy trốn là nhất lưu, nếu hôm nay buông tha thật sự là hậu hoạn vô cùng nên cũng không đuổi giết Bùi Hành Quảng mà như một làn khói đuổi theo Tiêu Bố Y.
Bùi Hành Quảng xa xa chạy trốn, quay đầu nhìn qua, thì buông Chu Mộ Nho xuống.
Chu Mộ Nho hận hận dậm chân muốn đuổi theo, lại bị Bùi Hành Quảng giữ chặt lại.
“Buông ra, ta không có huynh đệ chết nhát như ngươi” Chu Mộ Nho giãy dụa nói.
Bùi Hành Quảng thở dài nói: “Mộ Nho, ngươi nếu giúp Tiêu tướng quân, hiện tại chính là nghĩ biện pháp chạy trốn là quan trọng nhất, đừng chết vô ích, lãng phí sự cố gắng của Tiêu tướng quân. Nếu chết đi thì quá đơn giản, nhưng hiện tại cần chính là sống sót!”