Giang Ninh lại giơ tay ra: “Gấp cái gì? Nói còn chưa nói xong, gấp như vậy làm gì chứ?”
“Biết gia chủ họ Lục muốn tới, tôi làm chủ nhà tất nhiên phải chuẩn bị chút quà cho các người rồi.”
Giang Ninh vãy tay, đám người anh Cẩu phía sau lập tức tránh ra. Bất chợt, ba cái quan tài xuất hiện trước mặt đám người Lục Thiên.
Sát khí của Lục Thiên càng dâng lên cao hơn!
Giang Ninh… muốn chết!
“Người một nhà nên ở với nhau”
Giang Ninh nói: “Tôi đã từng nói rồi, không cho phép có người tới Đông Hải gây sự, nhưng bất kể tôi nói mấy lần, bao giờ cũng có người không nghe lọt vào tai. Nếu đã tới, vậy tôi lặp lại lần cuối cùng”
“Cuồng vọng!”
Băng Long phẫn nộ gào lên, làm sao còn nhịn được nữa.
Cổ tay gã rung lên, lập tức có một con dao găm rơi vào trong tay. Gã nắm chặt lấy nó.
“Bây giờ ông đây l dùng cho mày đi!”
lấy mạng của mày! Quan tài này “Vù…
Băng Long lao vọt ra ngoài!
“Giết!”
Huyết Long cũng chịu hết nổi rồi, hét lên một tiếng rồi vung nắm đấm, lập tức lao ra ngoài. Hắn ta và Băng Long một trái một phải xông thẳng về phía Giang Ninh!
Nhưng Giang Ninh vẫn ngồi ở đó!
“A Cẩu, các cậu cứ thoải mái… giết đi”’ “Vâng!”
Đám người anh Cẩu lập tức phấn khởi, giống như người đàn ông đã có nhịn mấy năm, đột nhiên thấy người phụ nữ trang điểm xinh đẹp.
Ba mươi người, ba mươi con sói ác!
Tất cả đều lao ra ngoài.
Bọn họ biết đám người Băng Long là của Giang Ninh nên căn bản không muốn ngăn cản, trực tiếp lao qua hai người Băng Long và xông về phía ba trăm người kial “Giết!”
Tiếng hô chấn động trời cao!
Ba mươi người xông về phía ba trăm người, điều này làm cho đám người được Lục Thiên dẫn đến đều vô cùng phẫn nộ.
Từ trước đến giờ bọn họ chưa từng bị sỉ nhục như vậy!
Ngay cả tỉnh Thiên Hải mà bọn họ còn lấy được. Chỉ là một Đông Hải lại dám cả gan khiêu khích bọn họ như Vậy sao?
Cùng lúc đó, hai người Băng Long và Huyết Long đã đến trước mặt Giang Ninh!
“Chết đi!”
Nắm đấm của Huyết Long đánh về phía đầu của Giang Ninh. Con dao găm của Băng Long đâm thẳng về phía trái tim của Giang Ninh!
Hai chiêu đều là chiêu lấy mạng!
Hung ác!
Không hề thương tiếc!
Giang Ninh ngồi trên ghế, thậm chí một chân còn gác lên một chân khác, dường như căn bản chưa kịp phản ứng.
Người này lại dám cuồng vọng như vậy sao?
Hắn dựa vào đâu mà cuồng vọng như vậy!