Suy nghĩ hồi lâu, Tây Môn chậm rãi nói: “Nếu nhìn thực lực hiện tại, Giải trí Bách Khoa vẫn có ưu thế, đẳng cấp ngôi sao được mời đến buổi biểu diễn mừng năm mới vượt trội hơn Giải trí Ức Châu. Vấn đề là Giải trí Ức Châu có La Thịnh, điểm này rất khó giải quyết. ”
“Ngoài ra, Giang Nghĩa là người tinh ranh và khó đề phòng.”
“Nhưng phải nói rằng, kế hoạch lần này của Bách Niên khá kỹ lưỡng, cũng nhắm đến điểm chết người của Giải trí Ức Châu. Vì vậy, tôi thấy Bách Khoa có đến bảy phần là thắng.”
Tôn Vĩnh Trinh vui mừng.
“Hy vọng Bách Niên sẽ không làm tôi thất vọng lần nữa, loại bỏ Giang Nghĩa càng sớm càng tốt, làm cho Ức Châu suy sụp, giải quyết họa lớn trong lòng tôi!”
…
Ngày hôm sau, sáng sớm.
Giang Nghĩa đến Giải trí Ức Châu, nghiên cứu “Bát quái khí châm” trong thời gian rảnh rỗi, càng nghiên cứu sâu, anh càng cảm thấy mình vẫn còn nắm giữ quá ít.
Ứng với mấy chữ: Học học nữa học mãi.
Đang lúc đọc sách, ngẩng đầu nhìn lên, hai bóng người bước vào văn phòng của anh, là La Thịnh và Trình Đan Đình.
Giang Nghĩa cất cuốn sách đi, ngẩng đầu lên thì thấy vẻ mặt nhếch nhác của La Thịnh, như thể vừa mới ngủ dậy tới mà không đánh răng rửa mặt.
Ông già này không quan tâm nhiều đến hình ảnh của mình, chỉ bị ám ảnh bởi âm nhạc.
Vừa bước vào, La Thịnh đã vui vẻ nói: “Sếp Giang, tôi lại mang đến cho cậu một thứ tốt nữa!”
Giang Nghĩa vội vàng đứng dậy: “Thầy La, thầy mang gì cho tôi?”
La Thịnh nhìn Trình Đan Đình.
Chỉ thấy Trình Đan Đình cầm xấp giấy A4 dày cộp đặt nó trên bàn của Giang Nghĩa.
Cô cười nhạt nói: “Thầy La tối hôm qua bùng phát cảm hứng, thức trắng đêm viết ca khúc mới, cho nên sáng sớm hôm nay chạy đến đây cho anh xem.”
La Thịnh vỗ ngực nói: “Tôi dám đảm bảo bài hát này, ai hát thì người đó sẽ nổi đình nổi đám!”
Có lời này của La Thịnh, vậy chắc chắn là một bài hát hay hàm lượng nghệ thuật rất cao.