Man Man chết lặng người, hiển nhiên đã sớm quen rồi. Dạ Đàm lớn tiếng hô: “Bán thần thú đây, thần thú hiếm thấy trên đời, hầm lên ăn rất bổ dưỡng nè, còn két âm tráng dương nữa nè. Bán rẻ, chỉ ba nghìn yêu tệ thôi……”
Triều Phong, Thanh Quỳ: “……”
Miếu cũ nhỏ.
Huyền Thương quân đuổi khách lần thứ tư, nói: “Ta có ngày hôm nay, không oán không hận. Nhưng Dạ Đàm tùy hứng, thấy ta và cô ở cùng một chỗ, chắc chắn sẽ nghi ngờ. Cô đi đi.”
Hắn thực sự giữ gìn tiện nhân kia như vậy. Bộ Vi Nguyệt trong một khoảnh khắc cảm thấy nội tâm không thanh tĩnh. Thế nhưng mình đã đợi lâu như vậy, trái cấm linh tu hiển nhiên đã mất đi hiệu lực. Bộ Vi Nguyệt không còn cách nào khác, đành phải tùy ý Huyền Thương quân tiễn nàng ra. Người mới vừa ra ngoài, đã vừa vặn đụng phải Dạ Đàm.
“Úi……” Dạ Đàm nắm tay Thanh Quỳ, vốn đang nói cười vui vẻ, liếc mắt thấy hai người họ ở cửa miếu, nàng lập tức đứng lại, “Bộ Vi Nguyệt, là ngươi à!”
Bộ Vi Nguyệt nhìn thấy nàng, đương nhiên là kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt. Nếu không có nữ nhân này, mọi chuyện sẽ tốt đẹp biết bao nhiêu! Nàng trầm giọng nói: “Ngươi vậy mà lại để quân thượng ở một mình trong ngôi miếu tồi tàn này. Ngươi chẳng lẽ không biết rằng chàng hiện giờ không hề có pháp lực à? Lỡ như gặp phải kẻ xấu, thì phải làm sao?” Loading…
Dạ Đàm xoay người tránh né nàng, chạy đến trước mặt Huyền Thương quân, nói: “Hữu Cầm, chàng xem nàng ta gào thét vào mặt ta kìa!”
Đôi mắt to của nàng chớp một cái, nước mắt đã ngay lập tức từ trong hốc mắt chảy ra. Bộ Vi Nguyệt: “……”
Tiện nhân!!
Huyền Thương quân bất đắc dĩ ôm nàng lại, nói: “Gặp lại bạn cũ, khó tránh nhiều lời một hai câu. Nàng không cần để ý.” Dứt lời, hắn hơi hơi gật đầu với Bộ Vi Nguyệt, nói, “Tình thế không tiện, xin thứ lỗi vì không thể tiễn xa được.”
Lệnh đuổi khách lần thứ năm. Bộ Vi Nguyệt cho dù có cố gắng như thế nào, cũng không duy trì được nét tươi cười trên mặt.
Nàng từng bước một rời khỏi miếu cũ, phía sau, giọng nói của Dạ Đàm lanh lảnh đến chói tai. Nàng nói: “Hữu Cầm, mau nhìn xem ta mang đồ ăn ngon gì về cho chàng nè!”
Bộ Vi Nguyệt kinh hồn bạt vía, không dám quay đầu lại.
Dạ Đàm quả thực mang về một cái lồng đựng thức ăn, bên trong toàn là bánh ngọt chay, nhìn qua vô cùng mới mẻ.
Huyền Thương quân bỗng nhiên buồn bực, mặc dù hắn sống ở nhân gian chưa được bao lâu, nhưng ký ức của đám người Văn Nhân Hữu Cầm lại hết sức rõ ràng. Hắn hỏi: “Mấy cái bánh này ắt hẳn rất đắc tiền, nàng có được từ đâu thế?”
Dạ Đàm ách một tiếng, đút một cái bánh hoa quế cho hắn, nói: “Không cần để ý mấy chi tiết đó.”
Triều Phong xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, nhắc nhở Dạ Đàm: “Sao ngươi không hỏi xem hắn và Bộ Vi Nguyệt cô nam quả nữ, ở chung một phòng, rốt cuộc đã làm ra những chuyện gì?”
Dạ Đàm cười hì hì, khẽ bóp bóp eo của Huyền Thương quân. Huyền Thương quân lập tức rên rỉ một tiếng. Dạ Đàm đắc ý dào dạt, tiếp tục đút bánh cho hắn: “Ta không lo lắng gì hết nha, chàng ấy không làm ra được chuyện gì đâu.”