– Những kẻ nói thế đều không khác gì ngươi, đều là kẻ chưa từng bước lên sa trường, chưa từng liều mạng chém giết! Thời cuộc trên chiến trường ngàn biến vạn hóa, chiến cơ chớp mắt liền trôi, đặc biệt là lúc thân hàm hiểm cảnh, một khi lỡ qua, hậu quả không thể tưởng tượng. Vì sao Ngưu Hữu Đức dám suất lĩnh “Cảm tử đội” đâm thẳng về phía Chử Tử Sơn, điều này chứng tỏ cho dù Chữ Tử Sơn không tiếp chiến, hắn cũng sẽ không tiếc đại giá chém giết đối phương, thuyết minh hắn đã nắm được then chốt của chiến cơ đương thời. Sau đó ngộ biến lại quyết đoán mệnh lệnh nửa chi hổ kỳ vứt bỏ ưu thế tự thân, cho dù toàn quân lật chìm cũng muốn liều chết xuất kích, ngươi biết thân làm chủ soái phải hạ quyết tâm bao lớn, cần phách lực bao lớn mới có thể hạ được mệnh lệnh như thế? Tiếp tục ngộ biến lại lần nữa quyết đoán vứt bỏ hi vọng thắng lợi sau cùng của đại quân, tự tay mai táng đám Phá pháp cung kia, chỉ vì để đại quân có thể cầm cự thêm một lát. Mắt thấy toàn quân sắp lật chìm, hắn lại sử trá làm loạn quân tâm kẻ địch, chuyển bại thành thắng. Sau đó lại lấy hơn vạn tàn binh đuổi giết vài chục vạn tinh nhuệ, ngươi biết cần có dũng khí lớn đến đâu mới làm được như vậy? Hắn chỉ vì triệt để đánh vỡ quân địch, không cho quân địch có cơ hội phản đánh! Sau cùng triệt để củng cố được chiến quả! Trên chiến trường thống soái có thể nắm chặt một lần chiến cơ đã là hợp cách, thuyết minh không phải hạng người vô dụng, thống soái có thể nắm chặt mỗi lần chiến cơ đều là ưu tú, mà hắn chẳng những mỗi lần đều có thể nắm chặt chiến cơ chớp mắt liền trôi, còn có thể sáng tạo chiến cơ vào lúc không có chiến cơ, đây là tố chất kiệt xuất nhất của người thống soái, mà không phải vận khí tốt vừa khéo có thể được tới, đó là hổ tướng, được một người bằng với nắm trong tay trăm vạn đại quân, hiểu không?
Khấu Cần trợn tròn mắt hồi lâu, sau cùng vâng vâng dạ dạ chắp tay nói:
– Nhi tử thụ giáo.
Lão đại Khấu Tranh rất có phong phạm, thấy sắc mặt phụ thân không vui, có vẻ như không muôn đệ đệ phải khó xử, nói lảng sang chuyện khác:
– Phụ thân, làm sao không thấy Đường thúc?
Khấu Lăng Hư tựa ở trên ghế, hờ hững nói:
– Ta sai hắn tìm Văn Lam cùng đi tới Cửu Hoàn tinh.
Khấu Tranh khá là kinh ngạc:
– Ngưu Hữu Đức không tiếc đại giá náo ra chuyện thế này, nữ nhân mà hắn nói tám chín phần mười chính là chỉ Vân Tri Thu, mới sẽ kiên quyết như thế, chẳng lẽ phụ thân vẫn có ý hạ giá tôn nữ nào nửa?
– Cái này là chỗ tốt khi biết trước sự tình, đoán rằng ba nhà khác còn đang suy xét lo nghĩ tìm cách đám hỏi.
Khấu Lăng Hư hắc hắc một tiếng:
– Đương nhiên, chúng ta cũng không thể vứt bỏ chuyện đám hỏi được.
Ba huynh đệ đối mặt nhìn nhau, có phần nghe không hiểu, không biết vì sao đã châm chọc ba nha khác mà chính nhà mình cũng lao đầu vào.
Khấu Lăng Hư thờ ơ nói:
– Hôm nay lúc tới Thiên cung, ta vô ý nghe được Cao Quán cùng thủ hạ nói tới chuyện nhà ai nhận “Nghĩa nữ”, ngược lại nhắc nhở ta, ta cũng muốn xem xem mặt ba vị kia đen như thế nào, càng nghĩ càng thú vị, bèn để lão Đường đi xử lý.
Ba huynh đệ trước là mờ mịt, sau đó từng người mới hoảng nhiên đại ngộ, Khấu Miễn hỏi:
– Chẳng lẽ cha để Văn Lam dẫn đường thú đi tìm Vân Tri Thu?
Khấu Lăng Hư không đau bất ngứa nói:
– Không phải Văn Lam có quen ư, người quen gặp mặt dễ nói chuyện.
Khấu Cần nhíu mày nói:
– Chẳng lẽ cha muốn nhận quả phụ kia làm nghĩa nữ? Hay là để Đường thúc nhân nàng làm nghĩa nữ?
Khấu Lăng Hư nghiêng đầu bể nghễ nhìn lại, ngón tay trùng trùng gõ lên mặt bàn:
– Ngươi nói đi?