Thị Hiên Vi nhoẻn miệng cười nói:
– Không có lão gia ở bên cạnh mới khổ.
Giang Nam ôm chặt Thị Hiên Vi, hai phu thê đứng bên song cửa sổ ngắm phong cảnh Huyền Châu.
Giang Nam nhẹ giọng nói:
– Ta sẽ trở về, chắc chắn quay về.
Giang Nam nhớ đến năm xưa nghênh chiến thái hoàng, Tịch Ứng Tình thất bại chết đi nhưng cố chống một hơi liều mạng quay về nhìn thê nhi lần cuối.
Khi đó thân hình Tịch Ứng Tình tan biến, khóc nói:
– Luyến tiếc…
– Ta sẽ trở về!
Giang Nam siết chặt vòng tay ôm Thị Hiên Vi, nghiêm túc nói:
– Kiếp số gì cũng không thể lấy mạng ta, không thể cướp đi mọi thứ của ta!
– Chắc chắn ta sẽ về!
Từng ngày trôi qua. Lại hơn mười năm qua đi, mỗi địa giáp Tiên giới thực lực tăng mạnh, cao thủ lớp lớp. Huyền Châu nghênh đón phát triển lớn kinh thiên động địa, được nhiều ích lợi. Tiên nhân Huyền Châu tăng tiến nhanh kinh người.
Thế lực khác cũng tiến bộ khiến u thế Huyền Châu không còn rõ ràng, áp đảo nữa.
Ngày tầng hư không thứ năm mở ra càng gầnh ơn. Hôm nay đột nhiên có sứ giả đến tìm.
Một Hỗn Độn Cổ Thần cầm thiệp mời nói:
– Giang thái sư, gia chủ của ta mời thái sư tham gia yến hội.
Càn Khôn lão tổ nhận thiệp mời, lòng máy động, nghi hoặc hỏi:
– Quý chủ thượng là?
Hỗn Độn Cổ Thần cười nói:
– Gia chủ nhà ta là linh Hỗn Độn thiên quốc.
– Linh Nữ Hỗn Độn Thiên Quốc?
Tim Giang Nam rung lên, cười nói:
– Linh Nữ mời ta dự tiệc? Có ý gì? Quân sư, Linh Nữ mời ta, có đi không?
Càn Khôn lão tổ suy nghĩ kỹ càng, trả lời:
– Đi, dĩ nhiên phải đi. Linh Nữ Hỗn Độn Thiên Quốc mời gia chủ chắc chắn có mục đích gì, nhưng địa điểm là Hỗn Độn thiên quốc nên phải cảnh giác. Nếu giáo chủ đi cần mang theo rồng to hoặc Vạn Chú Thiên Chung.
Giang Nam gật gù cười nói:
– Có rồng to thì đầm rồng hang hổ cũng đi được. A, lão già chết tiệt đã về? Có lẽ không cần quấy rầy rông to.
Càn Khôn lão tổ nhìn theo ánh mắt Giang Nam, kinh ngạc nói:
– Lão già nay biến mất trong cấm khu đã lâu thế mà sống trở về được? Giáo chủ, chắc không phải người định mang lão cùng đi dự tiệc Hỗn Độn thiên quốc đi? Chuyện này không ổn…
Nam Quách Tiên Ông thập thò như con thỏ xuất hiện trong Huyền Thiên Tiên vực, nhưng lão già này chưa kịp trốn đã bị Giang Nam chặn lại.
Nam Quách Tiên Ông lấp ló bị dồn đến góc tường.
– Tiên Ông, ngươi đã đi vô nhân cấm khu khoảng một trăm năm, bặt vô âm tín.
Biểu tình Giang Nam âm u nói:
– Mấy năm nay ta vào vô nhân cấm khu nhiều lần, bái phỏng Đạo Quân tiền sử nhưng không tìm được ngươi. Rốt cuộc ngươi trốn đi đâu?
Nam Quách Tiên Ông thường bí ẩn mất tích, đặc biệt hai ngàn năm nay số ần càng lúc càng thường xuyên, lần gần đây nhất là đi trăm năm.
Giang Nam thấy tò mò. Lão già này tính cách luôn là không có báu vật sẽ không có mặt, bây giờ chín hư không Tiên giới lần lượt mở ra, chuyện lớn như vậy mà Nam Quách Tiên Ông không có mặt, thật lạ lùng.
Nam Quách Tiên Ông đứng ở chân tường, ba mặt là bức tường, đường duy nhất bị Giang Nam chặn lại, không có chỗ trốn.
Nam Quách Tiên Ông giậm chân kêu oan:
– Mấy năm nay ta cũng gặp xui, vốn định nhân dịp chín hư không chưa mở đi vô nhân cấm khu vớt vát chút đihr, ai ngờ bị người theo dõi canh gác tại chỗ. Ta khó khăn lắm mới chạy ra, giáo chủ… Ủa? Ngươi gắp chết?
– Ngươi mới sắp chết!
Giang Nam tức giận nói:
– Vừa về đã nguyền rủa ta chết. Tiên Ông, nói câu nào dễ nghe đi.
Nam Quách Tiên Ông phập phồng lo sợ, khẽ thở dài:
– Ta cũng xui rủi ngập đầu, vận xui ô nhiễm khí vận hoa cái. Đang yên lành đi gây chuyện, kết quả bị người ta theo dõi suýt không về được. Giáo chủ còn thảm hơn ta, vận xui ô nhiễm hoa cái, nguyên thần tràn ngập tử khí, kiếp số nặng nề. Nhân kiếp, thiên kiếp sắp đến, không sắp chết thì là gì?
Giang Nam chớp mắt, từ giận thành vui:
– Nếu Tiên Ông nhìn ra được chắc biết cách hóa giải đúng không?