Chẳng những Dương Thanh đang điên cuồng không bị Vũ Văn Bân kích thích mà còn bình tĩnh hơn.
Anh nhìn chằm chằm vào Vũ Văn Bân, muốn tìm ra điểm chí mạng của anh ta, bằng không, chẳng những anh không giết được Vũ Văn Bân mà còn chết nhanh hơn anh ta nữa.
Bây giờ, anh gần như không ôm hy vọng sống sót nữa, chỉ mình anh biết vết thương của mình nặng tới đâu.
Thậm chí anh còn nghi ngờ, anh sẽ chết ngay sau khi dùng đến huyết mạch cuồng hóa.
“Dương Thanh, mày không giết được tao! Ha ha ha ha! Mày không giết được tao đâu!”
Vũ Văn Bân cười lớn, lại chủ động tấn công Dương Thanh.
Lần này, Dương Thanh không tốn sức để thực hiện những đòn tấn công vô nghĩa nữa, anh liên tục né tránh, với trạng thái của anh bây giờ, Vũ Văn Bân gần như không thể khiến anh bị thương.
Anh phải nghĩ cách tìm ra điểm chí mạng của Vũ Văn Bân thì mới có thể giải quyết tên cầm thú này.
“Dương Thanh, chẳng phải hồi nãy mày lợi hại lắm à? Ra tay với tao đi! Tránh làm gì chứ?”
“Chẳng phải mày rất muốn giết tao để báo thù cho lão già khốn kiếp Vũ Văn Cao Dương ư?”
“Lại đây! Giết tao đi nào!”
Vũ Văn Bân vừa điên cuồng tấn công, vừa tức giận quát.
Dương Thanh như không nghe thấy gì, vừa né tránh vừa nhìn chằm chằm vào Vũ Văn Bân.
Vào giây phút này, bộ não anh như phát triển hơn, anh có thể thấy rõ từng biến đổi trên cơ thể Vũ Văn Bân mỗi khi anh ta tấn công hay nói chuyện.
Vũ Văn Bân đã tấn công mấy trăm lần mà vẫn không thể chạm đến một cọng tóc của Dương Thanh, có vẻ anh ta cũng hơi suốt ruột, bèn khiêu khích Dương Thanh bằng những lời lẽ điên cuồng hơn trước.
“Ra thế!”
Rốt cuộc Dương Thanh cũng ngừng trốn tránh, anh nằm lấy cổ tay Vũ Văn Bân, trong mắt lóe lên sát khí mãnh liệt. “Vũ Văn Bân, tao cũng muốn xem xem lần này, ai sẽ cứu được mày đấy?”
Dương Thanh nói rồi đẩm vào bụng Vũ Văn Bản. “Phụt”
Cả cánh tay Dương Thanh lún sâu vào bụng Vũ Văn Bản, anh bất chợt rút tay ra, lúc này trong tay anh là một vật thể màu đen lớn bằng cái điện thoại.