Là một người đàn ông cao lớn say rượu, đi đường lảo đảo ngả nghiêng, híp mắt đi tới chỗ cô.
Không phải Phó Thiết Ảnh sao?
Cô lập tức bước nhanh hơn, ở đây cái gì cũng tốt, nhưng có một điều, đó là an ninh không ổn, bạo loạn xảy ra chuyện là chuyện thường gặp.
Gô là một cô gái nước ngoài, nếu xảy ra chuyện thì đúng thật là khó nói.
Cô bước nhanh hơn, tên đàn ông say rượu sau lưng cũng bước anh hơn.
Rốt cuộc tốc độ của cô cũng không nhanh bằng đàn ông, bị tên đàn ông đuổi kịp.
Tên đàn ông say rượu khoác một tay lên vai cô, nấc một cái rồi nói: “Cô…
cô em chạy gì vậy chứ?”
“Tôi không chạy.” Cô ấy sợ hãi nói.
“Tôi biết cô em sợ chuyện gì, tôi…
tôi vẫn chưa ngủ với cô em nào tóc đên, hê hê…”
“Anh… anh đừng có bạy bạ, nếu không tôi sẽ đanh anh đó.”
Thấy người kia sắp động tay động chân, cô sợ tới mức lập tức đẩy ra, nhưng lại bị người khi giữ lấy đôi tay nhỏ bế, sờ xuống dưới…
Đừng, bẩn quái Sao tên này lại biến thái như vậy.
Ngay lúc cô liều mạng muốn rút tay về, tên đàn ông kia bỗng nhiên hét lên một tiếng đau đớn, cơ thể ngả thẳng ra sau.
Bịch một tiếng, như một bức tường bị sập.
Cô đã nhìn thấy bóng hình quen thuộc.
Phó Thiết Ảnh nhíu chặt chân mày, cả người đầy sự tàn nhấn.
Anh dùng một con dao nhỏ, chuẩn xác không sai lệch làm cho người nọ hôn mê.
Nếu dựa theo tính tình trước kia, anh ta thật sự rất muốn thủ tiêu tên đó một cách thần không biết quỷ không hay, nhưng từ sau khi đồng ý cải tà quy chính với Chu Đình, anh cũng không còn làm bậy nữa.