Tú Linh đại đế khẳng định nói, nàng lại đứng dậy, đi về phía trước:
– Các ngươi nhìn khói bếp ở thôn trang trước mặt đi!
Thôn trang trước mặt mọi người còn chưa có đi qua, khói bếp lượn lờ dâng trào, nương theo gió nhẹ nhẹ nhàng mà rạo rực.
Bàn tay ngọc của Tú Linh đại đế vừa nhấc, đẩy tới một chưởng.
Chưởng pháp của nàng không có có bất kỳ lực tàn phá nào. Chỉ tạo thành một cơn gió yếu ớt, thổi về phía khói bếp lất phất kia. Khói bếp vốn nhộn nhạo sau khi có gió thổi tới lập tức thay đổi phương hướng.
– Nếu như là phong ấn cho thời gian ngừng lại mà nói. Chỉ cần một chưởng vừa rồi đã có thể phá hư bố trí. Chúng ta chờ năm phút đồng hồ sau rồi mới lại đi qua nhìn một chút!
Tú Linh đại đế lạnh nhạt nói.
– Ý kiến hay!
Không thể không nói, biện pháp này của Tú Linh đại đế là biện pháp tốt nhất để kiểm tra xem có phải là phong ấn thời gian ngừng lại hay không. Nếu quả thật là thời gian ngừng lại. Bọn họ lại đụng chạm tiếp xúc với phong ấn mà nói. Như vậy lần này phong ấn đã mở ra, năm phút đồng hồ sau đi qua. Như vậy tình huống người chết nhất định là thời gian năm sáu chung. Nếu không phải như vậy… Vậy thì đã chứng minh, tuyệt đối không phải là phong ấn thời gian ngừng lại!
Lẳng lặng đứng tại chỗ, mọi người đợi chừng năm phút đồng hồ, lúc này mới lại vội vàng đi tới thôn trang này. Mọi người tùy tiện đẩy ra một cửa phòng rồi nhìn một cỗ tử thi nằm dưới đất, Tiêu Diêu Tiên lắc đầu một cái, nói:
– Vẫn là một phút!
– Cái này…
Tất cả mọi người đều có chút không tin. Sau khi nhìn qua, sắc mặt người người đều có chút cổ quái.
Đúng như Tiêu Diêu Tiên dò xét vậy, người này cũng chỉ vừa mới chết một phút trước. Nói như vậy… Khi một chưởng của Tú Linh đại đế thổi trúng khói bếp thì người này… Còn sống?
Trước còn vẫn còn sống, bọn họ vừa mới tiến vào đã bị chém giết… Rốt cuộc là người nào lại có thể biết rõ hành tung của bọn họ như thế chứ?
Hơn nữa. Rốt cuộc là người nào lại tàn nhẫn như vậy? Vô luận là người già yếu, trẻ con hay trung niên… dê bò, đều bị giết. Chỉ cần có sinh mạng đều bị chém giết toàn bộ, không chừa một mống!
Tất cả nọi người đều hít sâu một ngụm khí lạnh, đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy trong ánh mắt của song phương hiện lên vẻ khủng hoảng.
Chuyện Trước mắt này quả thực là quỷ dị, cho dù bọn họ có tâm trí và kiến thức của cấp bậc Chúa Tể thì vẫn không có cách nào giải thích được.
– Xem ra đã có người biết chúng ta sẽ đi qua, hơn nữa mỗi lần đều có thể có thể kịp thời động thủ trước mặt chúng ta. Chém giết đem những người này… Chẳng qua
là, ta không hiểu, mục đích làm như vậy của người này là vì cái gì?
Nhiếp Vân nhíu mày nói.
Cũng không phỉa là thời gian ngừng lại, cũng không phải là phong ấn, như vậy đã giải thích rõ có người chém giết những người này ở trước mặt bọn họ, chẳng qua là… Vô luận là làm chuyện gì thì cũng phải có mục đích. Mà mục đích của người này là gì?
Nếu như quả thật muốn nhằm vào bọn hắn, như vậy trực tiếp động thủ giết chết bọn hắn là được. Dù sao thực lực của bọn hắn bây giờ cũng không cao, vì sao phải phí sức lớn như vậy chứ?
– Ta cũng không biết, bất quá, chúng ta có thể phân tích thủ pháp giết người của hắn một chút. Có thể từ trong đó nhìn thấy được dấu vết gì đó thì sao?
Suy nghĩ một hồi mà cũng không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, Phù Ám Triều nói.
Nghe thấy hắn phân tích như vậy, tất cả mọi người đều âm thầm gật đầu.
Đúng vậy, muốn biết mục đích của đối phương, phương pháp trực quan nhất chính là nhìn thủ pháp giết người, hoặc giả có thể nhìn ra dấu vết từ bên trong.