“Âm minh khôi tướng”, Diệp Thành nheo mắt nhìn Lâm Thi Hoạ: “Người được thông linh ra cũng có thể thi triển thông linh thuật?”
“Trên lí thuyết là không thể”, Lâm Thi Hoạ khẽ mỉm cười: “Tiền bối ấy có huyết mạch cổ tộc nên có thể thi triển bí thuật thông linh”.
“Muội có thể thông linh ra Pháp Luân Vương khiến ta rất bất ngờ”.
“Đây chính là bí pháp cấm kị mà sư tôn truyền cho con”, Lâm Thi Hoạ mỉm cười: “trước khia trong trận chiến với Chính Dương Tông sư phụ đã thu thập được máu của Pháp Luân Vương, thông qua máu của ông ấy mới có thể thi triển được thông linh, hiện giờ cũng chỉ vì vào tình huống bất đắc dĩ muội mới dùng đến, nếu không thì cũng không dám mạo phạp tới vong linh người chết”.
“Hoá ra là vậy”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn thầm nhủ thần thông của Thái Hư Cổ Long quả nhiên mạnh mẽ vô song.
Rầm! Đoàng!
Khi cả hai người nói chuyện thì đại quân Âm Minh khôi tướng đã giao tranh với đại quân Thiên Ma.
Đại trận vô cùng khốc liệt, từng đám người hoá thành tàn tro, khôi tướng mạnh mẽ trước kia trong mắt Thiên Ma rõ ràng chẳng đáng để quan tâm, cũng vì số lượng đông đảo nên mới có thể trấn áp đại quân Thiên Ma.
Càn khôn trì, hiện!
Pháp Luân Vương không tham chiến, ông ta lại lần nữa bấm quyết, triệu gọi một bể linh trì từ thiên ngoại.