Mấy người trung niên nghe thấy, sắc mặt đều khó coi, bãi săn băn là gốc rễ của một học viện, lại gần bãi săn bắn chính là chạm đến điểm mấu chốt của học viện.
“Là người của Hoành Sơn Thất Thái Bảo sao?” Nữ giáo viên trung niên mở miệng hỏi.
Tê Gia Luật lắc đầu: “Em không rõ nữa, đối phương tự xưng là người tới từ học viện Chiến Tranh, nhưng em chưa bao giờ từng nghe nói tới một học viện như vậy.”
“Ồ, Chiến Tranh…” Nữ giáo viên cười lạnh một tiếng: “Ngoại trừ thế lực dưới lá cờ của thế giới thần thánh ra, thì còn có học viện nào mang cái tên này nữa chứ, thế giới thần thánh âm thầm che chở cho Hoành Sơn Thất Thái Bảo, người này, chắc hẳn có liên quan đến Hoành Sơn Thất Thái Bảo! Chúng †a cũng nên làm chút gì đó rồi!”
Trương Thác bay vút đi mất, ở nơi này, anh hoàn toàn không cần thiết phải che giấu hay giữ thực lực gì đó. Giữa linh khí tung hoành, anh lướt qua phạm vi của dãy núi lớn, lúc này, anh mới biết ý nghĩa của bãi săn bắn là gì. Trong dãy núi lớn này, anh nhìn thấy rất nhiều giống loài có hình thù kỳ quái. Tuy rằng không dọa người và có tính công kích như thể thực nghiệm của Phản Tổ Minh, nhưng nó hoàn toàn khác hẳn với những sinh vật tồn tại trên bề mặt Trái Đất, những sự tồn tại này chính là con mồi.
Trương Thác vừa ra khỏi dãy núi lớn mới thả chậm tốc độ, lúc này anh nghe thấy tiếng nhắc nhở của Tà Thần: “Tiếp tục gia tăng tốc độ, cậu đã xông vào bãi săn bắn, những học viện đó không có khả năng bỏ qua cho cậu như vậy đâu, có người ở phía sau nhìn chằm chằm vào cậu rồi, cắt đuôi cậu ta đi”
Trương Thác nghe được lời này, lập tức tăng tốc, đồng thời hỏi: “Bãi săn bắn rất quan trọng đối với học viện sao?”
“Đương nhiên” Tà Thần đáp lời: “Mỗi một học viện, tương đương với quan chức địa phương của một tòa thành trấn, bãi săn bắn chính là tài nguyên lương thực của tòa thành trấn đó.
Những giống loài mà cậu đã nhìn thấy đó là dùng để săn giết ăn uống. Cậu xông vào trong kho lúa nhà người ta, người ta có thể dễ dàng bỏ qua cho cậu được hay sao?”
Trương Thác âm thầm tặc lưỡi, vậy mà bãi săn bắn này lại là kho lúa, mà những giống loài mình vừa mới nhìn thấy đó, lại là đồ ăn.
“Đi thôi, đến thành trấn trước, trộm một chứng minh thân phận, rồi tôi sẽ kể chỉ tiết về thế giới tâm Trái Đất này cho cậu nghe”
Sau khi Trương Thác rời khỏi dãy núi lớn, từ xa đã nhìn thấy một tòa thành trấn. Tòa thành trấn đó có những tòa nhà cao lớn sừng sững, hoàn toàn không khác một chút nào so với thế giới bề mặt Trái Đất, e rằng sự khác biệt lớn nhất ở đây chính là trung tâm của tòa thành trấn đó có một học viện, mà hai chữ Lôi Cực phía trên học viện là thứ nổi bật nhất ở trung tâm toàn bộ tòa thành trấn.