Còn chưa nói dứt lời, nàng đã đột nhiên kêu lên đau đớn, hai tay ôm đầu có vẻ hết sức khổ sở, đồng thời cánh tay và gương mặt nàng ta đều bị một tầng ánh sáng màu xanh lục óng ánh bao bọc, bên trong da mặt dường như đang có hàng ngàn ma trùng bò lổm ngổm.
Cùng lúc đó, bà lão đầu bạc cũng bấm tay niệm thần chú, trong miệng bà ta phát ra âm thanh niệm chú lầm rầm quái dị.
“Ngươi … ngươi đã làm gì ta?”
“Haha, không có gì. Thế nhưng Dịch đạo hữu có còn nhớ cách đây vài tháng đã tìm ta để mượn một khỏa Bích Tâm đan hay không?”
“Cái gì? Ngươi đã động tay động chân trên đan dược đó ư?”
“Cũng không thể nói động tay động chân, chỉ là trên đan dược này ta cho thêm một con Ngũ Độc Bích Tàm Cổ mà thôi.” Bà lão lạnh lùng nói.
“Cái gì?”
Mỹ phụ mặc cung trang hết sức kinh hãi, bởi vì nàng biết rất rõ ràng sự đáng sợ của Ngũ Độc Bích Tàm Cổ. Mình đã quá sơ suất, nhưng cũng không thể trách nàng, ai mà ngờ được bạn bè tốt lại đột nhiên muốn hãm hại mình đây?
“Được rồi, niệm tình mối quan hệ rất tốt của chúng ta khi xưa, lão thân cũng không muốn thấy ngươi chịu đau khổ, ngươi hãy ngoan ngoãn giao Nguyên Anh ra đây đi!”
Lời của bà lão đầu bạc còn chưa dứt, bà ta đã điểm Long Đầu Quải Trượng về phía trước.
“A!”
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, sau đó thân thể mỹ phụ mặc cung trang không tự chủ được ngã lăn xuống đất, không nhúc nhích gì nữa.
Linh quang chợt lóe lên, một Nguyên Anh hai mắt nhằm nghiền, mặt mũi rất giống nàng ta xuất hiện.
Trên mặt bà lão đầu bạc hiện lên chút u ám, sau khi tay áo phất một cái, một đạo quang hà màu xám bay vút ra nhanh chóng thu lại Nguyên Anh của mỹ phụ.
Tất cả sự tình nói ra thì dài dòng, nhưng thật ra mọi chuyện chỉ xảy ra trong khoảng thời gian rất ngắn. Tiếp theo bà ta và lão giả họ Phạm quay lại, hai người hình thành thế giáp công, bao vây Lâm Hiên.
“Các ngươi …”
Trên mặt Lâm Hiên cũng tràn đầy vẻ hoảng sợ, đương nhiên đấy chỉ là giả vờ mà thôi.
“Đạo hữu muốn ngoan ngoãn giao nộp Nguyên Anh hay là muốn chịu đau khổ đây?” Lão giả họ Phạm cười híp mắt nói.
Biểu lộ trên mặt Lâm Hiên vô cùng hoảng hốt, nhìn thoáng qua thì giống như hắn đang phải cố gắng giữ bình tĩnh, sau đó liền hít sâu một hơi nói: “Đạo hữu đã có âm mưu ngay từ đầu, Lâm mỗ nhận thua, nhưng ngươi muốn lấy Nguyên Anh của ta sao …”
Lâm Hiên nói đến đây thì trên mặt lộ ra đôi nét bi thương cười cười: “Đừng có nằm mơ …”
“Không ổn rồi, hắn muốn tự bạo!”
Phản ứng của lão giả họ Phạm cực kỳ nhanh chóng, trong tích tắc đã lui lại phía sau. Lúc này lão đã không kịp làm gì nữa rồi, chỉ còn có cách nghĩ mọi phương pháp phòng ngự, dù sao đi nữa uy lực Nguyên Anh tu sĩ cùng giai tự bạo cũng không phải là chuyện đùa, một khi bị cuốn vào thì chắc chắn phải chết.
“Đáng chết, kẻ trí suy nghĩ nghìn điều vẫn còn sót một, không ngờ tên tiểu tử này lại có gan tự bạo.”
Lão giả họ Phạm chán nản không thôi, nhưng lúc này cho dù có buồn bực cũng chả làm được gì. Lão lập tức di chuyển tới bên cạnh bà lão tóc trắng, sau đó xuất ra vài kiện bảo vật phòng ngự.
Bà lão đầu bạc cũng hành động như vậy, lúc này hai người liên thủ mới có cơ hội vượt qua nguy hiểm. Trong lúc nhất thời, đủ loại màu sắc chói mắt xuất hiện, bên cạnh hai người cùng lúc xuất hiện không dưới mười tầng sáng bảo hộ có màu sắc khác nhau.
Tuy nhiên dù vậy hai huynh muội Phạm lão giả vẫn không thể chắc chắn mười phần, chỉ là cố gắng làm hết khả năng của mình mà thôi, còn lại tùy thuộc vào ý Trời.
Một khắc sau, một tiếng nổ lớn truyền ra, gió lốc cuốn ra bốn phía …
Một tu sĩ Động Huyền kỳ tự bạo thật không phải chuyện đùa, vòng bảo hộ ngoài cùng giống như tờ giấy, bị xé rách ngay lập tức. Tiếp đó là một tấm thuẫn lớn cũng bị biến thành đống sắt vụn. Tầng tầng phòng ngự do hai người bố trí lần lượt bị phá bỏ, nhưng cũng may mà uy lực đáng sợ của vụ tự bạo kia cũng dần dần bị suy yếu đi.