“Đúng vậy. Phạm đạo hữu, tuy ngươi là người cung cấp tin tức, nhưng chúng ta cũng đã cùng nhau mạo hiểm, hiện giờ nếu lão lấy Hà Thủ Ô này thì những bảo vật khác phải chia đều mới được.” Ác Hỏa Đầu Đà xoa xoa đầu, ra vẻ hung ác nói.
“Được rồi!”
Lão giả họ Phạm chần chừ một chút, sau đó cũng đồng ý với đề nghị này, nhưng vẻ không cam lòng vẫn hiện rõ trong mắt.
Chuyện này đã giải quyết xong, lão giả họ Phạm lập tức thu lấy Hà Thủ Ô dưới ánh mắt thèm thuồng của những người khác.
Ngay sau đó ánh mắt của mọi người không hẹn mà cùng tập trung về phía cửa động dẫn sâu xuống lòng đất.
Động này đen tuyền, gió lạnh thổi ra không ngớt, nhìn kỹ lại thấy một cầu thang nhỏ bằng đá dẫn thẳng xuống dưới.
Thần thức của Lâm Hiên vừa xâm nhập vào trong đã bị bắn ngược trở lại, không cần nói cũng biết, chắc chắn nơi này có bố trí cấm chế huyền diệu.
“Mọi người cẩn thận một chút.”
Lão giả họ Phạm nói một câu, sau đó dẫn đầu đi xuống. Những người khác sau khi chần chừ một chút cũng lần lượt bước theo sau.
Mũi tên đã bắn đi thì không thể thu lại, huống chi bảo vật đang ở ngay trước mắt, cho dù là động này có chút quái dị, bọn hắn cũng không có lý do nào lại lùi bước.
Cầu thang rất dài, hơn nữa hai bên vách đá lại không khảm bất cứ loại bảo thạch phát sáng nào. Cộng thêm thần thức cũng bị hạn chế, tuy rằng không đến mức trở thành kẻ mù người điếc, nhưng nguy hiểm trong đó cũng có thể tưởng tượng được.
Mỗi người đều cực kỳ cẩn thận, một bên sợ đồng bạn đánh lén, một bên lại sợ nguy hiểm trong động phủ cổ xưa này tìm tới chính mình. Ngay cả Lâm Hiên cũng không dám khinh thường.
Nhưng cho dù như vậy thì hắn cũng đỡ hơn mấy gia hỏa kia, dù rằng chẳng có chút ánh sáng, nhưng nhờ có Thiên Phượng Thần Mục, Lâm Hiên vẫn nhìn rõ đường đi phía trước.
Ước chừng mất thời gian uống cạn một chén trà, khi chúng tu sĩ đã đi sâu xuống dưới đất hơn ngàn trượng, phía trước bỗng xuất hiện ánh sáng.
Một đại sảnh có đường kính hơn mười trượng xuất hiện trước mắt, đại sảnh này cực kỳ trống trải, không hề có vật gì khác ngoài mấy cột đá đứng sừng sững.
Mà những cột đá này cũng không phải sắp xếp lung tung, chúng đứng một cách hỗn loạn, nhưng lại tạo cho chúng tu sĩ một cảm giác rất khó nói. Ở chung quanh cột đá còn có một ít phù văn cực kỳ quái dị, chúng xếp cùng một chỗ hình thành một kiểu trận pháp.
“Đây là cái gì?”
Trên mặt Ác Hỏa Đầu Đà tràn đầy vẻ nghi hoặc, những người khác cũng ào ào chạy tới xem xét những cột đá này.
“Lão phu cũng không thể hiểu nổi, lần trước khi ta đến chỗ này, những cột đá kia cũng đã có rồi, theo ta đoán thì …” Giọng nói thản nhiên của lão giả họ Phạm vang lên.
“Sao hả Phạm lão, ngươi đoán cái gì?” Ác Hỏa Đầu Đà vừa tiếp lời, nhưng ngay tức thì đã phát hiện chuyện không ổn, sắc mặt hoảng sợ: “Cái gì? Phạm lão ngươi đã từng một mình đến nơi đây ư?”
Những người khác thực sự giật mình, rất nhiều nghi vấn hiện lên trong đầu. Nếu đối phương đã đến đây rồi vậy vì sao lão lại không lấy đi bảo vật? Lại còn mời những người này cùng đi tầm bảo làm gì?
Tuy rằng ngoài Lâm Hiên, mỗi người trong bọn họ đều có chút giao tình cùng Phạm lão giả, nhưng nếu như chỉ dựa trên một chút giao tình đó mà đối phương lại muốn tặng bảo vật cho bọn họ thì thật sự quá khó tin rồi, trừ khi đầu Phạm lão có vấn đề.
Dù sao trong Tu tiên giới, quan trọng nhất cũng là tài nguyên, trừ khi là đạo lữ song tu, không có ai tự nguyện chia sẻ bảo vật với người khác cả.
Tục ngữ nói vô sự hiến nhân tình, không phải gian xảo cũng là đạo chích, Phạm lão giả nổi tiếng là người gian trá, chắc chắn chuyện này có vấn đề.
Tuy rằng Lâm Hiên không biết tính cách của Phạm lão giả, nhưng những người khác đã có giao tình cùng lão hơn ngàn năm, mặc dù chưa đến mức hiểu rõ, song cũng có nghe nói đôi chút về một vài chuyện tương tự như thế này.