Lời này nghe vào trong tai mà khiến Dữu Trọng Chân hãi hùng khiếp vía, bản năng cho là Miêu Nghị đang nói hươu nói vượn, trăm vạn đại quân vây công năm vạn nhân mã của ngươi mà còn có thể bị ngươi đánh vỡ? Còn có thể trận trảm năm mươi vạn người? Bằng thực lực của nửa chi hổ kỳ trong tay ngươi, thổi da trâu không khỏi quá ghê một chút.
Nhưng nếu nói Miêu Nghị cầm loại chuyện này trêu đùa thượng ti là hắn, tựa hồ lai không quá khả năng, không ai trêu đùa thượng ti như thế cả, chuyện lớn như vậy, trong quân mà trêu đùa như thế thì không phải trêu đùa, mà là khi quân phạm thượng, tự tìm phiền hà.
Không phải là thật chứ? Dữu Trọng Chân càng nghĩ càng sợ, không cố được mắng Miêu Nghị, tấn tốc gọi người từ trung quân đến, để nó khẩn cấp liên hệ tai mắt bố trí ở mặt dưới để làm rõ tình hình.
Người phụ trách an trí tai mắt liên hệ tân mấy nhãn tuyến đều không liên hệ được, cư nhiên triệt để mất đi liên hệ, sau cùng chỉ liên hệ được hai nhãn tuyến trong nửa chi hổ kỳ kia, không hỏi không biết, vừa hỏi liền bị dọa cho nhảy dựng.
Tình hình mà nhãn tuyến báo lên càng rõ ràng hơn cả những gì Miêu Nghị đăng báo, sự thực không sai, huyết chiến! Một trận huyết chiến lực lượng khác xa, năm vạn đối đầu với trăm vạn!
Người phụ trách an trí tai mắt cuối cùng đã biết vì sao không liên hệ được với những nhãn tuyên khác, toàn bộ đều chiên tử cả rồi.
Dữu Trọng Chân đứng ở sau án triệt để kinh ngốc, đặt mông té ngôi trên ghế, thì thào lâm bầm nói:
– Điền rồi! Đều điên rồi!
Người phụ trách an trí nhãn tuyến cũng sững sờ đứng đó…
Sau khi hoãn thần, Dữu Trọng Chân cau mày, từ trong tẩu báo tỉ mỉ của thám tử vừa này, nói Dậu đinh Vực tạo phản tựa hồ có hơi quá, nhìn qua càng giống như là vì báo thù cho Chử Tử Sơn! Nhưng vì báo thù cư nhiên có thể tụ tập lực lượng đến trăm vạn, không tiếc đại giá cuồng công, quyết tâm lớn như thế, nếu nói sau lưng không có người sai khiến, hắn không tin.
Hắn ẩn ẩn đoán được điều gì, thần tình ngưng trọng lấy ra tinh linh liên hệ với trấn ất vệ Đại đô đốc Hoa Nghĩa Thiên, báo rõ tình hình, chẳng qua lại không khẳng định nói Dậu đinh vực tạo phản, mà mập mờ giữa báo thù cùng tạo phản, để mặt trên tự mình phán đoán.
Hắn sẽ không điên rồ giống như Miêu Nghị, vừa mở miệng liền muốn chỉnh Dậu đinh vực vào chỗ chết, lặp đi lặp lại ấn định rằng đổi phương tạo phản, tạo phản là tính chất thế nào? Hậu quả phải có bao nhiêu đầu người rớt đất mới có thể dẹp yên? Chỉ sợ vị hầu gia ở mặt trên Dậu đinh vực cũng thoát không được liên can, chuyện ảnh hưởng tới đại cục quân cận vệ, bởi thế có một ít lời hắn không tiện nói loạn.
Chỉ là sau khi đăng báo xong, da đầu hắn vẫn cứ tê rần, tựa lưng lên ghế, nhìn nóc nhà lẩm bẩm nói:
– Năm vạn người đánh vỡ trăm vạn tinh nhuệ, trận này rốt cuộc Dậu đinh vực đánh đấm kiểu gì…
Nhân mã quay về chiên trương kịch chiến lúc này, hạ xuống mặt đất tàn tạ, nhìn cảnh tượng thây ngang khắp đồng, tầng đất bị lật tung có không ít thi thể nửa chôn nửa vùi trong đó, hoặc lộ ra cánh tay, hoặc lộ ra cẳng chân, hoặc lộ ra nửa người. trường cảnh vô cùng thê thảm.
Chúng nhân lúc này còn đang vui mừng vì đánh thắng, nháy mắt liền lặng im như tờ, không ít người rơm rớm nước mắt.
Nhớ tới chém giết thảm liệt, nhớ tới tiếng kêu giết cuộn trào kích đãng tựa hồ còn vang vọng không dứt bên tai, cảnh đồng đội phát ra tiếng kêu thảm rơi rớt như mưa vẫn còn rành rành trong mắt, Mục Vũ Liên cắm thương xuống đất, đứng trước thi thể thủ hạ tâm phúc của mình mà lệ chảy đầy mặt…