Lúc này. nàng có thể nói là tâm phục khẩu phục.
Ánh mắt của một đám thải liên tu sĩ nhìn hướng Miêu Nghị cũng kính nể vô cùng.
Đưa mắt nhìn bóng người chi chi chít chít tứ tán trong tinh không, cuối cùng Miêu Nghị thở phào một hơi, tính sơ qua một hồi, đoán rằng trăm vạn đại quân của đối phương khả năng chỉ có gần nửa là chạy thoát. Cũng đồng nghĩa với trận chiến này chém giết hơn năm mươi vạn đại quân đối phương!
Sau người vang lên từng trận tiếng hoan hô. Miêu Nghị hồi thần nhìn lai, xoay người sang bên này, không khỏi khẽ cười, thắng lợi sau thời khắc gian nan, phần vui sướng này có thể hiểu được, cũng đáng để bọn họ hoan hô, rốt cuộc đã sống sót rồi!Nhưng hắn khó mà cao hứng cho được, vốn hơn năm vạn người, giờ nhìn đám người nhếch nhách như từ trong vùng máu bò đi ra trước mắt còn thừa lại được bao nhiêu? Tính qua cũng chỉ hơn vạn. Tức là trận chiến này, chiến tổn của đội ngũ lên tơi gần tám thành!
Đối với một chi đại quân, thương vong tám thành đồng nghĩa với cái gì? Đồng nghĩa với trên cơ bản chi đại quân này bị đánh tàn.
Tuy hắn kiệt tận toàn lực giữ lại được những người này, nhưng vẫn không tránh khỏi một sự thực, rằng có gần bốn vạn người chiến tử!
Đây đều là hậu quả bởi tư tâm của bản thân Miêu Nghị mà thành, vì thỏa mãn tự tâm của chính hắn, sống sờ sờ cầm tính mạng gần bốn vạn nhân mã dưới tay đi điền, còn có vài chục vạn nhân mã Dậu đinh vực phơi thây sa trường.
Tư tâm tanh mùi máu, tràn đầy tội ác, khiến hắn áy náy không thôi, khiến hắn khá mà cao hứng cho được. Có chút chuyện đến cuối cùng là giấy bọc không được lửa, sau này bọn họ sẽ nhìn mình ra sao?
Nói thật, đặt ở trước đây, bất luận là đối với Thiên Đình hay là đối với nhân mã Hắc Long ti, hắn đều không có bao nhiêu cảm tình, hắn vẫn cho rằng mình chỉ là người qua đường, căn bản sẽ không cùng những người này đi tới sau cùng, tùy thời sẵn sàng chuẩn bị chạy trốn. Hắn từng bước đi tới hôm nay. Trải qua vô vàn chém giết lớn nhỏ, đến mức tự mình đều đếm không xuể rốt cuộc có bao nhiều người ngã xuống bên người mình, sớm đã thành thói quen, bởi thế hy sinh ít nhiều đều không đặt ở trong lòng.
Nhưng mà lần này, nhìn những người này tắm máu chém giết kiên trì đến sau cùng vẫn không ngã, trên đường thậm chí vài lần xả thân dụ địch để hắn đi trước, từ trong đống người chết máu nhầy nhụa sống sờ sờ bò đi ra. Lương tâm hắn thật sự hổ thẹn, cảm thấy có lỗi với những người này!
– Lần này nếu không nhờ đại nhân tự thân đốc chiến, tự thân lên trường ép chặt trận thế. Thì không có đại thắng như vậy!
Mục Vũ Liên chắp tay biểu đạt kính ý, cũng là thay mọi người tỏ lòng cảm tạ.
Trong lòng Miêu Nghị có thẹn, không nguyện nhận công lao, nhàn nhạt cười nói:
– Ta cũng không giết được bao nhiêu địch nhân, đều là nhờ các huynh đệ quên cả sống chết đánh đến cùng, kiên trì không ngã, mới có thắng lợi bây giờ, công không tại ta, là tại ở mọi người cầm mạng đổi lấy.
Mục Vũ Liên không hiểu tâm tình của hắn, cười nói:
– Công đao thị phi tự ở nhân tâm, mọi người đều tận mắt nhìn đến, đại nhân thái quá khiêm hư.
– Khiêm hư? Chỉ cần sau này mọi người không hận ta là được rồi!
Miêu Nghị nhàn nhạt một tiếng, thấy Mục Vũ Liên còn muôn khách khí, bèn giơ tay ngăn lại. chuyển sang chuyện khác nói:
– Đừng nên dây dưa ở chỗ này, quay về thôi, tìm lại toàn bộ những Phá pháp cung bị chôn dưới đất không được có sơ sót.