“Đây là đang ép chúng ta!” Hoàng Kim Lộc Yêu Vương hào quang trong mắt lập loè, quay đầu nhìn về phía Linh Tê Lộc Yêu Vương.
“Chúng ta không có đường lui.” Linh Tê Lộc Yêu Vương trầm giọng nói.
…
Cách xa trung tâm thành Gia Lý, học viện Cứu Thục không bị nội thành ảnh hưởng, tất cả đều rất an bình. Học viện Gia Lý vắt ngang qua thị trấn nhỏ giống như một toà nhà che gió che mưa, che lại tất cả các bất an.
Sau khi thu thập xong các loại vũ khí dùng để tập kích, Đường Tam lúc này mới trở về học viện Cứu Thục.
Nhưng không biết vì cái gì, khi hắn trở về học viện Cứu Thục lại luôn có cảm giác bất an.
Cảm giác này rất không thoải mái, hơn nữa lâu rồi hắn cảm thụ qua, dự cảm đến từ cõi sâu thẳm. Mà hắn vẫn luôn cảnh giác với dự cảm, hắn có Linh Tê Thiên Nhãn, càng có Thần Thức ủng hộ, dự cảm nguy hiểm so với Độc Bạch mạnh hơn nhiều.
Cẩn thận hồi tưởng lại từng chi tiết trong quá trình ám sát, cũng không có chỗ nào sơ suất. Tất cả các dấu vết đều đã bị tiêu trừ, dù có lưu lại chút khí tức chấn động cũng không sao, dù sao cũng có nhiều loại năng lực, người ta sẽ cho rằng do một đoàn đội tiến hành ám sát. Hơn nữa không có bất kỳ dấu vết nào dẫn đến hắn và Mỹ công tử.
Nếu như quá trình ám sát không có vấn đề gì, vậy dự cảm này ở đâu mà đến?
Từ học viện có thể chứng kiến học viện Gia Lý, bên kia vẫn bình thường, nhìn không có bất kỳ biến hoá nào. Linh Tê Thiên Nhãn ngưng tụ, nhìn về phía thành Gia Lý.
Trong vô hình, thành Gia Lý dường như bị phủ một làn sương mù u tối. Chứng kiến việc này, trong lòng Đường Tam càng cảm thấy nguy hiểm hơn.
Nguy cơ đến từ thành Gia Lý? Dự cảm nói cho hắn biết, bây giờ không nên tiến vào thành, nếu như tiến vào sẽ có nguy hiểm.
Đây là ý gì? Trong thành có nguy hiểm?
Bình thường dù thành Gia Lý có nguy hiểm cỡ nào cũng không liên quan đến hắn, dù sao toàn bộ học viện Cứu Thục đều ở gần Gia Lý Sơn Mạch, bình thường cũng không có đệ tử nào vào trong thành.
Nhưng hiện tại Mỹ công tử đang ở trong thành a! Mà cỗ nguy hiểm này tựa hồ mới xuất hiện, không biết về sau có tăng cường hay không.
Chỉ cần liên quan đến Mỹ công tử, trong lòng Đường Tam liền không bình tĩnh được.
Hắn không có hành động thiếu suy nghĩ, mà tiếp tục dùng Linh Tê Thiên Nhãn nhìn chăm chú về phía thành Gia Lý, nhất là hướng có nguy hiểm kia.
…
Quảng trường Gia Lý, tiệm trà sữa Mỹ công tử.
Tô Cầm mỉm cười pha trà sữa, đem từng cốc đưa cho các vị khách.
Khách đến mua trà sữa hôm nay đã nhiều lên, thậm chí Yêu Quái trong quảng trường cũng nhiều hơn không ít.
Trong mơ hồ có thể nghe được tin tức Thiểm Báo Vương bị ám sát bỏ mình, điều này làm trong thành có chút hỗn loạn.
Trong cửa hàng trà sữa, ngoài nàng còn có Tiểu Linh đang phụ giúp pha trà sữa, thu tiền.
Trên mặt Tô Cầm từ đầu tới cuối mang theo vẻ mặt tươi cười không màng danh lợi, dù chỉ là áo vải trâm mận (*), nhưng vẫn không che giấu được bộ dạng thành thục thuỳ mị, tuế nguyệt (**) tựa hồ không lưu lại quá nhiều dấu vết trên người nàng. Cho dù ở cùng với Mỹ công tử, nhìn qua các nàng giống chị em hơn là mẹ con.
(*) Mặc áo vải, lấy cành mận gai làm trâm cài tóc: ý nói ăn mặc giản dị.
(**) Tuế nguyệt: năm và tháng, ý chỉ thời gian.
Khách nhân lần lượt xếp hàng mua trà sữa, từng chén từng chén nóng hổi được đưa đến tay họ.
Tô Cầm khi đưa trà sữa đều mỉm cười, tựa như một ngọn gió xuân ấm áp.
Vị khách tiếp theo bước tới trước, Tô Cầm cúi đầu pha trà sữa vừa nói: “Ngài muốn mấy chén?”
“Ta muốn lấy hết.” Một âm thanh ôn nhu nhưng ẩn chứa tình cảm vang lên.
Thân thể Tô Cầm run rẩy rất nhỏ, động tác trên tay dừng lại, ngay cả trà sữa trong chén cũng tràn ra một chút. Nàng không có ngẩng đầu, mà giống như đã cứng ngắc tại chỗ.
“Ta muốn lấy hết. Chỉ cần là nàng làm, ta đều muốn.” Thanh âm trầm thấp kia lại vang lên.
Tô Cầm thở sâu, tựa hồ như lấy hết dũng khí chậm rãi ngẩng đầu lên.