Vậy mà cô lại hất mạnh tay anh ra và cũng không thèm nói năng gì cả.
Lục Diệp Bằng đau đầu thật sự, người con gái này từ khi phẫu thuật não hình như tính tình thay đổi thất thường.Anh cũng không biết khi nào cô lên cơn nữa.
Cứ nghĩ mọi chuyện sẽ yên ắng cho đến sáng thì bỗng nhiên lại có một chuyện xảy ra vào lúc hơn mười hai giờ khuya.
Lam Lam đang ngủ thì bỗng nhiên cô bị mắc vệ sinh, cô liền ngồi dậy.
Bên trong lều thì có ánh sáng nhưng bên ngoài thì lại bao trùm một màn đen tối.
Lam Lam từ nhỏ lại rất sợ ma, có lần cô vì bị Hạo Thiên nhát ma mà cô đã ngất xỉu nằm ngủ mê man đến ba ngày ba đêm khiến cho ba mẹ của cô đều phải hoảng sợ và đương nhiên Hạo Thiên đã bị một hình phạt rất nặng.Về sau không còn một ai trong nhà dám lấy đó ra đùa giỡn với cô nữa.
Bây giờ Lam Lam muốn đi vệ sinh là phải đi một đường khá dài, với lại ở đây là một cánh rừng tăm tối, cô cũng không biết cái thứ đó có xuất hiện ở đây hay không, nhưng trong lòng cô vẫn không ngừng run sợ.
Lam Lam ôm trán, nhất thời liếc nhìn người đàn ông của cô đang ngủ say như chết bên cạnh.
Hức….Anh lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng ngủ say hơn cô.Lần nào cô cũng là người thức dậy trước anh.Bởi vậy khi đó cô bỏ đi,anh cũng không hề hay biết.
Anh nói An Nhiên giống cô đều ngủ rất say, có ai khiên cũng không hề hay biết.Nhưng cô lại cảm thấy con gái giống anh hơn về khoản này.
Lam Lam nhìn ra ngoài, cảm giác ớn lạnh ngay sống lưng bắt đầu trỗi dậy, khẽ đưa tầm mắt nhìn qua Lục Diệp Bằng.Trong lòng rất muốn kêu anh đi cùng với cô,nhưng suy nghĩ lại thôi.
Cô cũng đã lớn rồi, bắt anh đi cùng thì cũng cũng kì lắm.
Sau thời gian đắn đo cuối cùng Lam Lam cũng đứng dậy và rời khỏi chiếc lều.
Ngay khi cô đứng lên, thì mí mắt của Lục Diệp Bằng bắt đầu động đậy.Anh mở mắt ra nhìn bóng lưng của cô dần đi khuất,trong lòng bỗng dưng có rất nhiều cảm xúc đang bao vây lấy anh.
Cô vẫn như vậy, vẫn không muốn làm phiền anh cho dù hai người đã nhận rõ ra tình cảm cả hai dành cho nhau.
Lục Diệp Bằng bất giác siết chặt tay khẽ cong đôi môi mình lên,sau cùng cũng đứng lên đi theo cô ra ngoài.
******
Lúc đi thì không sao, nhưng khi đi về mọi chuyện đã như cô tưởng tượng trước đó.
Trước mặt với Lam Lam là một cảnh đêm u tối, một cánh rừng âm u đầy đáng sợ.Nếu muốn đi vệ sinh cô phải băng qua con đường khá là khó đi, vậy mà cô lại không ngờ con đường trở về lều trại còn giang nan hơn rất nhiều
Trái tim Lam Lam luôn thấp thỏm, bàn tay cầm đèn pin cũng run rẩy.Cả người luôn đề cao sự cảnh giác.
Đi được một lúc, cô cảm nhận dường như ánh sáng của đèn pin không đủ chiếu sáng cho tầm nhìn của cô, nhưng cô cũng phải thật bình tĩnh rồi cố gắng đi tiếp tục.
Một cơn gió lướt qua làm cho những chiếc lá trên cây bay rất mạnh tạo ra những âm thanh rất kỳ lạ.
Gương mặt Lam Lam tái xanh.Bước chân đã không thể nào chịu nổi khụy ngồi xụm xuống dưới đất.
Không lẽ nào ở đây thật sự có thứ đó….
Lam Lam hít một hơi thật sâu,định đứng lên đi tiếp thì tầm mắt của cô lại nhìn thấy một bóng trắng vừa xẹt ngang.
Trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tóc tay đều dựng đứng lên, cô cảm nhận được cả người mình đều cứng đờ tại chỗ.
Trời ơi….. Không lẽ nào…
Sống lưng càng lúc càng ớn lạnh, thị lực mắt của cô trước giờ không được tốt từ sau khi cô bị mù cho đến giờ.Nhưng không hiểu vì sao hôm nay cô có thể thấy thứ đó rõ như thế.
Trong lòng sợ hãi nhưng cũng có chút tò mò, cô hít thở một hơi thật sâu rồi từ từ đứng lên.
Bỗng nhiên chiếc đèn pin lúc này của cô đột ngột nhấp nháy,dường như nó muốn tắt.
Gương mặt căng tràn sợ hãi, bước chân không hiểu vì sao không thể nào nhúc nhích được nữa.Giống như phía dưới mặt đất đang có gì đó muốn lôi kéo cô xuống.
Bàn tay vô thức nắm chặt cây đèn pin, cô muốn lôi kéo một chút ánh sáng còn lại để tìm đường đi về.
Ánh mắt cô ngay sau đó liền ngước lên sau đó là một tiếng hét thất thanh vang thật lớn.
“Aaaaa…..”
“Ma…….Aaaaaa”
Hình ảnh trước mắt cô chính là bóng trắng khi nãy đã đứng rất gần trước mặt của cô.
Trái tim Lam Lam liền ngừng đập.
Con ma đang từ từ đi lại gần cô.Mái tóc của nó rất dài bay phấp phới theo những ngọn gió.
Khi nó gần như sắp chạm vào người của Lam Lam thì cơ thể của cô đã lập tức ngã ngụy xuống, hình ảnh trước mặt bỗng sụp xuống và cô đã không còn biết gì nữa.
Lúc Lam Lam ngất xỉu thì con ma đó cũng đã kinh hồn liền tháo bộ tóc giả và hét lớn tên cô.
“Lam Lam….! Em sao vậy….?”
Đó không phải là ma mà là một người đàn ông với một diện mạo quen thuộc.
Ngay sau đó cũng là giọng nói đầy lo lắng của một người đàn ông khác từ phía sau cô nhanh chóng đi đến khẩn cấp gọi cô.
“Bà xã! Em sao vậy…..Tỉnh lại đi!”
Là Lục Diệp Bằng.
Anh không nghĩ trò đùa của anh đã làm cho cô phải ngất xỉu ở nơi đây.
Lục Diệp Bằng nâng người cô lên, trong lòng không ngừng sợ hãi.
“Lam Lam!”
Người giả làm con ma không ai khác chính là người bạn thân của anh: Chí Huy.
Chí Huy cũng không bao giờ muốn làm chuyện này, chỉ là người bạn của anh liên tục uy hiếp hâm dọa đủ điều nên anh mới ra tay hù ma Lam Lam một chút.Nhưng không nghĩ sẽ khiến cô phải ngất xỉu.
“Tôi đã nói với cậu rồi! Chuyện này không ổn chút nào.”Chí Huy ngồi xuống nhìn Lam Lam liền đổ hết lên đầu Lục Diệp Bằng.
Lục Diệp Bằng trong lòng cũng đã cảm thấy áy náy vì đã hù ma cô.Nhưng anh thật tình chỉ muốn hù cô một chút, để biết khi cô gặp nguy hiểm cô có cần sự bảo vệ của anh hay không.
Ngay khi bầu không khí đang rất căng thẳng của hai người đàn ông đang không ngừng lo lắng cho sức khỏe của người con gái thì ngữ điệu đầy tức giận của cô gái đó liền vang lên.
“Thì ra hai anh đang hù ma tôi phải không?”
Hai người hết sức kinh ngạc.
Lam Lam mở mắt ra, ánh mắt giận dữ muốn đâm thủng con ngươi của Lục Diệp Bằng.
“Lục Diệp Bằng! Chiến này anh chết với tôi”.
Lục Diệp Bằng còn chưa kịp định thần lại thì anh đã bị cô kéo đầu xuống.
Lam Lam trừng phạt anh bằng cách há miệng cắn thật mạnh vào lỗ tai của anh.
Lực cắn rất mạnh đi cùng là những tiếng động nghiến răng của cô.
Dù có đau đớn nhưng Lục Diệp Bằng vẫn không hề hét lên, gương mặt đau khổ chỉ hiện lên thoáng chốc rồi sau đó cũng nhanh chóng tan biến và sự ấm áp trong lòng của anh bắt đầu dâng lện
Chưa dừng lại ở đó, nét mặt hung hăng của Lam Lam liếc nhìn qua Chí Huy.Thấy anh ta đang mặc bộ đồ trắng cùng với bộ tóc giả thì cô càng tức điên lên, nhịn không được bắt đầu bật người ngồi dậy định cho anh ta một bài học giống như Lục Diệp Bằng.
“Chí Huy! Hôm nay tôi sẽ cho cả anh một bài học”
Chí Huy khiếp sợ với ánh mắt giết người của Lam Lam ba chân bốn cẳng chạy rồi nói.
“Anh chỉ làm theo mệnh lệnh của Chủ Tịch thôi anh không biết gì đâu”
“Anh đứng lại đó cho tôi”.Lam Lam điên tiết vừa hét vừa muốn thoát khỏi Lục Diệp Bằng.
Nhưng ngay lúc này vòng tay của Lục Diệp Bằng càng siết chặt cô trong lòng hơn, giọng nói mang theo phần ma mị khẽ ra lệnh.
“Tha cho cậu ta đi,anh ở lại đây chịu phạt là được rồi!”