Người đàn ông ở bên ngoài liền cười lạnh một tiếng, duỗi chân đá mạnh một cái cánh cửa văng ra.
“Ha ha, hù chết? Tôi không trực tiếp bắn chết cô là đã tử tế lắm rồi!”
“……”
Ôn Hủ Hủ hoàn toàn không muốn nói chuyện với người đàn ông này, thậm chí ngay cả cảm giác bất an cùng áy náy trong lòng lúc trước cũng biến mất không tăm tích.
“Mấy đứa nhỏ đâu?”
“Ngủ rồi.”
“Bế ra đây!”
“Anh không đi mà bế? Sao lại muốn tôi bế?”
Ôn Hủ Hủ một chút cũng không phối hợp, đặt mông ngồi xuống trước bếp điện ấm áp, cô liền tiện tay nhặt một túi khoai tây chiên đặt bên cạnh bắt đầu ăn.
Thái độ hờ hững này…!
Trong lòng Hoắc Tư Tước lại nổi lên một trận lửa giận.
Nhưng lúc này, hắn ngửi thấy trong không khí còn có mùi của đồ ăn vặt. Đã hơn mười tiếng đồng hồ hắn chưa ăn gì, hắn không tự chủ nuốt nước miếng cái ực.
“Tổng giám đốc, nếu không còn gì nữa chúng ta đi vào đón các tiểu thiếu gia……”
“Ai cho các người đụng vào. Hoắc Tư Tước, tôi nói cho anh biết, con trai của tôi khi ngủ không cho phép bất kỳ người xa lạ nào chạm vào, nếu làm cho con tôi sợ hãi tôi sẽ không tha cho anh!”
Ôn Hủ Hủ nghe được những lời này, lên tiếng cảnh cáo.
Cô trợn tròn mắt, nghiêm khắc cự tuyệt để cho những vệ sĩ đến bế đứa nhỏ.
Vốn dĩ trẻ con tối kỵ nhất là lúc ngủ bị người lạ ôm, cho dù hai vị tiểu thiếu gia này có thông minh đến đâu thì cũng chỉ là đứa trẻ năm tuổi.
Còn nữa, bên ngoài lạnh như vậy, không sợ đứa nhỏ bị cảm sao?