– Một tướng vô năng, mệt chết ngàn quân! Nhan Xuân! Ngươi là tội nhân thiên cổ của Dậu đinh vực chúng ta!
Có người không cam lòng, rống giận một tiếng.
– Đi!
– Triệt!
Binh bại như núi đổ, lúc này quân tâm đã tán, không người có thể chấn chỉnh lại được, đại thế đã mất, đám thượng tướng còn sông sót không thể không hạ lệnh lui binh, chính bản thân cũng khẩn cấp triệt thoái theo, những binh lính đang bỏ trốn nghe được hiệu lệnh lập tức chạy càng nhanh. Sợ bị viên quân địch phương chặn lai.
– Nhanh đuổi theo, đừng để bọn chúng chạy!
Miêu Nghị đi ở mặt trước, dẫn theo đại quân tiếp tục cao giọng hò hét, đuổi qua một ít đào binh lập tức chém giết không chút lưu tình, không cần đầu hàng, kẻ hàng vừa đối mặt liền một thương đâm chết, chư bộ đều làm theo, sợ cho đám người chay ở mặt trước càng trốn nhanh hơn.
Ngược lại Mục Vũ Liên theo sát bên người Miêu Nghị không khỏi nhắc nhở một tiếng:
– Đại nhân, cùng khấu chớ đuổi! Quân địch luân phiên thượng trận ác chiến, huynh đệ lam hổ kỳ chúng ta kiên trì đến hiện tại, pháp lực đã tiêu hao rất lớn, mệt nhọc vô cùng, không bằng dừng lại nghỉ ngơi, đợi hội hợp với viện quân, tránh lại gặp bất trắc!
Miêu Nghị đột nhiên quay đầu, cắn răng nói:
– Ngươi nghe cho kĩ, không có viện quân! Hiện giờ bọn họ mới chỉ hoài nghi, nếu còn không giết cho bọn họ vỡ không thành quân, một khi bọn họ có cơ hội lần nữa chỉnh hợp lại quyển thổ trọng lai, chúng ta chỉ có con đường chết!
Không có viện quân? Mục Vũ Liên trợn mắt há mồm hồi lâu, vừa nghĩ tới hậu quả khi quân địch lần nữa chỉnh hợp phản kích, tâm lý khẽ run rẩy, vội vàng vung thương làm phép phẫn nộ quát:
– Đuổi theo, đừng để bọn họ chạy, không cần hàng binh, nhất luật giết không tha!
Phía lam hổ kỳ lập tức liều mạng đuổi theo, đào binh phía tiền phương cũng bỏ trốn càng nhanh.
Miêu Nghị suất lĩnh một đám thải liên tu sĩ xông ở mặt trước nhất, tiến vào trong đám người điên cuồng đại khai sát giới, giết thành một mảnh tiếng kêu thảm, khiến đám người ở mắt trước kinh hoàng, càng điên cuồng tháo chạy.
Thấy người ở mặt sau đuổi theo không tha, một đường cuồng giết, kim liên tu sĩ sao so được tốc độ với thải liên tu sĩ, cuối cùng một hống mà tán, phân tán trốn ra tứ xứ, đến đây vài chục vạn đại quân phía tiền phương cơ hồ hoàn toàn tan rã, tán loạn tới các nơi trong tinh không.
Đám người Miêu Nghi đuổi theo ơ mặt sau tựa hồ cũng không biết nên đuổi bên nào đến đây, Miêu Nghị vung thương kêu nói:
– Dừng!
– Chúng ta thắng!
– Úc…
Nhân mã lam hổ kỳ còn thưa lại nhất thời yên lặng, không biết là ai phát ra tiếng trước, chúng nhân đột nhiên bùng phát tiếng hoan hô, tiếng hoan hô phát ra từ nội tâm, không ít người thậm chí rơm rơm nước mắt, không ít người ôm đầu nhau khóc rống, trận này qua thực đánh quá thảm liệt!
Không ngờ, sở tất cả mọi người đều không ngờ được, vốn cho là chết chắc rồi, ai nghĩ mình chẳng những còn sống, còn đánh tan trăm vạn đại quân địch phương!
Lam hổ kỳ cư nhiên đánh vỡ trăm vạn đai quân tinh nhuệ của Dậu đinh vực? Không phải toàn bộ lam hổ kỳ, mà là nửa chi hổ kỳ đánh bại trăm vạn đại quân tinh nhuệ của Dậu đinh vực! Mục Vũ Liên sừng sờ nhìn bại binh đào vong vào sâu trong tinh không, bản thân đều khó mà tin tưởng, vừa rồi mình còn ôm lấy ý niêm phải chết, trong nháy mắt kết quả đã chuyển biển thành thế này, khiển cả chính nàng đều khó mà tin tưởng rằng đây là thật.
Nhưng đây là sự thật sờ sờ ngay trước mắt! Trong lòng nàng rất rõ ràng, thậm chí ẩn ẩn kích động, bắt đầu từ hôm nay, chỉ sợ chi lam hổ kỳ trên tay mình sẽ dương danh thiên hạ, mà đại thống lĩnh lam hổ kỳ là mình chỉ sợ cũng nổi danh như cồn!