Thiên Ma Quân gầm thét, vẻ mặt hung tợn, gớm ghiếc.
Luân hồi, đó là luân hồi, sức mạnh cấm kỵ chí cao vô thượng, đến Đại Đế cũng không khống chế được, thế mà một tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thiên lại có thể điều khiển, đây là biến cố mà ông ta không thể ngờ tới.
Diệp Thành không thèm quan tâm tới tiếng thét gào của Thiên Ma Quân.
Tiên Luân Thiên Sinh xoay tròn, vết thương trên người hắn đang nhanh chóng hồi phục, sức mạnh đang luân hồi khiến khí tức hơi yếu của hắn đã trở nên dồi dào trở lại.
Thấy vậy, con mắt thứ ba ở đầu mày của Thiên Ma Quân chợt loé lên ma quang, một vòng xoáy màu đen xuất hiện, ông ta muốn thoát khỏi hố đen không gian. Thực lực của Diệp Thành vượt xa dự đoán của ông ta, nếu tiếp tục chiến đấu thì ông ta nhất định sẽ chết không có gì nghi ngờ, vì thế ông ta chỉ có thể tạm thời chạy trốn, để tất cả các ma quân cùng hợp lực trấn áp.
Ông trốn thoát được không?
Tiên Luân Nhãn bên mắt trái của Diệp Thành mở ra, khống chế Ma Thiên Nhãn của Thiên Ma Quân.
Phụt!
Thần thông bị gián đoạn, Thiên Ma Quân lại phụt máu, không biết là phản phệ của thần thông hay là do Luân Hồi Ấn khiến Ma thể của ông ta nứt ra, đến linh hồn cũng bị thương, khí thế trên đà giảm mạnh.
Diệp Thành xông đến, không cho ông ta một chút thời gian phản ứng.
Thiên Ma Quân gầm lên giận dữ, đột ngột giơ tay đẩy ra một vùng ma hải.
Phá!
Diệp Thành cường thế xông tới, Hỗn Độn Thần Đỉnh san bằng ma hải, Cửu Châu Thần Đồ lăng thiên giáng xuống, trấn áp Thiên Ma Quân, đến rìu chiến đang rung lên ù ù cũng bị hắn cầm trong tay, ném vào nơi sâu trong hố đen không gian vô tận.