“Tìm dì ạ”
“Không có dì thì sao?”
“Tìm bố ạ.”
“Không có bố thì sao?”
“Tự mình lau mông ạ, không được khóc, không được làm bẩn sàn nhà, không được làm mẹ và chị giận. Nếu Niệm Niệm không cẩn thận tè trong quần, thì phải dỗ Niệm Niệm.”
Cố Thành Trung đặt tên mới cho Cythia, Cố Niệm Linh.
“Tiểu Hy ngoan lắm.”
Cố Thành Trung vừa lòng vuốt ve đầu tiểu Hy.
Đứa bé này thông minh hơn người, tính cách cũng rất điềm tĩnh, không giỏi ăn nói.
Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng mỗi lần gặp chuyện đều rất bình tĩnh, không khóc không quậy, còn có thể dễ dàng chăm sóc Cố Đoàn Tử, cũng sẽ nghe lời Niệm Niệm.
Anh cũng không biết tiểu Hy và Niệm Niệm ai ra đời sớm hơn, nên không phân biệt lớn nhỏ, đều có thể gọi tên nhau.
Hứa Trúc Linh ngủ xong giấc trưa xuống đây, bỗng nhiên nghe thấy câu chuyện của hai cha con, cô nói: “Được rồi, đừng nói chuyện nữa, chuẩn bị ăn hoa quả. Tiểu Hy phải ăn nhiều lên, hôm qua con không ăn bao nhiêu cả, dù không thích cũng phải ăn, tốt cho cơ thể”
“Dạ, mẹ tiên nhỏ.”
“Hả? Anh bảo đó hả?” Cô nhìn Cố Thành Trung.
“Đúng vậy, vợ tiên nhỏ.’ Cố Thành Trung cười nói.
“Không nghiêm chỉnh gì cả, nếu khách đến nhà nghe được sẽ cười anh đó.”
Hứa Trúc Linh tức giận nói.
Lúc ăn hoa quả, Cố Thành Trung kéo Hứa Trúc Linh sang một bên.