– Mạt tướng mấy ngày liên tiếp bị việc vặt ràng buộc, không thể sớm đến bái kiến thái tử điện hạ, thỉnh điện hạ thứ tội.
– Ha ha, không sao không sao.
Lý Hiển đi đến bên người Tần Tiêu nâng hắn lên ghế bên cạnh, nói:
– Tần tướng quân ngồi xuống nói chuyện, không cần phải giữ lễ tiết như vậy. Kỳ thật mấy ngày nay ta cũng không có ở trong nội cung, cũng không xem là sai lầm của ngươi.
– Tạ điện hạ ban thưởng ghế ngồi.
Tần Tiêu chắp tay vái chào, ngồi xuống ghế, một tay phủ chuôi kiếm, một tay đặt lên đầu gối, tư thế điển hành của võ quan. Trước khi tới đây thì Tần Tiêu đem học những lễ nghi này đã đi tìm Lý Tiên Huệ mà học vài lượt.
Lý Hiển ho khan hai tiếng, nói ra:
– Tần Tiêu ah, ngươi tại Giang Nam làm việc ta đều nghe nói. Ngươi đánh bại nghịch đảng có công với xã tắc triều đình, hơn nữa trừ nghịch đảng dùng danh nghĩa ái nữ của ta tạo phản, lại nói tiếp ta thật sự phải cảm tạ ngươi mới được.
Tần Tiêu chắp tay nói:
– Thái tử quá khen, những chuyện này là chuyện Tần Tiêu cần làm, đương nhiên thôi.
Lý Hiển vẻ mặt mỉm cười:
– Tần tướng quân. Thật sự là thiếu niên anh hùng, nhân vật xuất chúng, làm cho người ta yêu thích. Chỉ là không biết Tần tướng quân có hôn phối chưa? Sớm mấy ngày này hoàng đế triệu ta vào trong cung, nói chuyện phiếm lúc thì muốn ngươi làm quận mã, không biết ngươi định thế nào?
Tần Tiêu trong lòng phát lạnh: không phải chứ, chuyện này ta ở trước mặt hoàng đế cự tuyệt rồi, tại sao thái tử lại nhắc lại nữa? Hẳn là hoàng đế quên Lý Hiển nói lại?
Muốn ta làm quận mã thái tử, có thể ah, là Lý Tiên Huệ là được; muội muội Lý Khỏa Nhi? Không bàn nữa! Đây là ác nữ trong lịch sử, nữ nhân bất hiếu, ta mới không dám dính dáng chút đấy!
Tần Tiêu nói:
– Hồi bẩm thái tử điện hạ. Mấy ngày trước hoàng đế bệ hạ đã từng nói qua chuyện này với mạt tướng. Mẫu thân mạt tương còn đang trong kỳ tang chế, còn tu giữ đạo hiếu, tạm thời không dám đề cập kết hôn. Cho nên thỉnh thái tử thứ tội.
Tần Tiêu cũng không muốn chống đẩy. Trực tiếp lấy hoàng đế ra làm tấm mộc, một ngụm từ chối không để lối thoát. Đừng làm cho nội tâm của hắn lưu lại tưởng niệm mới tốt.
Lý Hiển quả nhiên mặt lộ vẻ tiếc nuối:
– Úc, là như thế à… Cũng chỉ tạm thời không đề cập tới vậy. Ân… Tần Tiêu a, ngày hôm qua ngươi nháo chuyện ở huyện nha Trường An ta cũng nghe nói. Ngươi phải chú ý một chút, hiện tại triều đình này này… Ân nói thế nào nhỉ, cẩn thận là hơn, cẩn thận là hơn.
Trong nội tâm Tần Tiêu âm thầm buồn cười, chắp tay nói:
– Tạ điện hạ dạy bảo, mạt tướng nhớ kỹ.
Đây chính là thái tử anh của ‘trang Bức’ chi thần Lý Đán a, ở phương diện khác rất giống đệ đệ của mình. Chỗ bất đồng là Lý Đán điển hình giả heo ăn thịt hổ, trong nội tâm hểu rõ bề ngoài ‘trang Bức’; thái tử Lý Hiển còn không có khôn khéo và lòng dạ như đệ đệ của mình, một mắt nhìn lại là người công bằng liêm chính, một chút kiêu ngạo cùng khí phách cũng không có. Nói không dễ nghe một chút chính là nhu nhược vô năng. Lúc nói chuyện thì đầy nghi kỵ, sợ bị người ta nghe được đi thông báo lại.
Lý Hiển thành như bây giờ kỳ thật cũng khó trách. Đầu tiên là hắn biết mình còn hai ca ca, Lý Hiền cùng Lý Hoằng, trước sau chết thảm trong tay của Võ Tắc Thiên, còn có người tỷ tỷ chưa có tên nằm trong tả lót cũng bị Võ Tắc Thiên nhẫn tâm bóp chết. Chính mình sao, đã từng bị phế, lưu vong ở bên ngoài mười bốn năm. Nhiều năm bị giày vò như vậy hắn như chim sợ cành cong, lúc nào cũng cẩn thận, tính cách cũng trở nên nhát gan sợ phiền phức, nhu nhược đa nghi.
Lý Hiển uống một ngụm nước trà, nói tiếp:
– Bên cạnh ta cũng khó có người đắc lực. Hiện tại hoàng đế đem ngươi ban thưởng cho ta, cho ngươi làm Tả Vệ Suất tướng quân, đúng là thiên ân vô hạn.