Sắc mặt Tôn Đông tái nhợt, giống như bị dính một đòn nghiêm trọng, đại đỉnh lớn ba thước giữa không trung mất chân nguyên và linh hồn lực duy trì, đập mạnh trên mặt đất, vỡ nát một đám gạch.
– Đáng giận, tại sao có thể như vậy, vì sao linh hồn lực của ta cường đại như vậy mà hắn vẫn còn có thể bị thương đến ta.
Tôn Đông thở hổn hển, chốngay trên mặt đất.
– Đỉnh Phá Vạn Hư!
Trong mắt Tôn Đông chợt lóe lên, cái đỉnh màu đen quay tròn, đang muốn bay lên lần nữa, nhưng mới vừa bay lên cao vài thước, lại ầm một tiếng, rơi xuống đất.
Trong mắt Lâm Minh lại lóe lên hắc mang, thân thể Tôn Đông chấn động, trong mắt mất đi tỉnh táo, xoay người ngã xuống đất.
– Lâm Minh thắng!
Trọng tài tuyên bố kết quả, các khán giả đều như nằm mơ, Tôn Đông của Luyện Khí tông mà cũng bị đánh bại ư? Còn thất bại rõ ràng đến vậy, làm sao có thể được?
Vương Vũ bại, tuy rằng mọi người kinh ngạc, nhưng vẫn còn có thể chấp nhận được, chỉ cho rằng Lâm Minh có linh hồn lực rất biến thái, võ giả Ngưng Mạch trung kỳ cũng không chống đỡ được, nhưng Tôn Đông là Luyện Khí sư chủ tu linh hồn lực, tại sao vẫn có kết cục giống Vương Vũ vậy?
Tên Lâm Minh này rốt cuộc có lai lịch gì vậy?
Rất nhiều đệ tử Thất Huyền cốc đang theo dõi đều cảm thấy sau lưng rét run, liên tục dùng linh hồn lực đánh bại đối thủ, không thèm quan tâm tới tu vi đối phương, mặc kệ đối phương có linh hồn lực mạnh hay yếu, đều giải quyết đối thủ chỉ trong vài hô hấp, công kích linh hồn lực của Lâm Minh làm cho người ta có một loại cảm giác sâu không lường được!
Kỳ thật, Luân Hồi võ ý của Lâm Minh cũng khá giống linh hồn công kích, nhưng lại không đơn giản chỉ là linh hồn công kích.
Luân Hồi võ ý thoát thai khỏi võ đạo chi tâm, bản thân cũng là công kích đối với võ đạo chi tâm, người có võ đạo chi tâm không kiên định thì sẽ rất dễ bị lạc mình trong vô số Luân Hồi.
Võ giả có linh hồn lực cường đại cũng không nhất định có bản tâm kiên định.
Cho nên cũng không phải cứ có linh hồn lực cường đại thì sẽ có thể bỏ qua công kích của Luân Hồi võ ý.
Luân Hồi võ ý thì chỉ người bị thi thuật mới có thể cảm thụ được, bản thân cũng rất mờ mịt, người bên ngoài rất khó nhìn ra huyền cơ trong đó, về phần người bị thi thuật thì cũng chỉ cảm thấy có vô số ảo giác vọt tới, sau đó liền mất đi ý thức. Bọn họ cũng không nói rõ được đó rốt cuộc là công kích kiểu gì.
Tuy nhiên, lúc này Mục Thanh Hồng trên đại điện lại lờ mờ nhận ra linh hồn công kích của Lâm Minh có chút không giống người thường, về phần đó là huyền cơ gì, thì nàng cũng cần phải nhìn thêm mới có thể phán đoán được.
– Thiếu niên này, càng lúc càng có ý tứ, có lẽ Thiên Vũ không phải là nói quá đâu!
Khóe miệng Mục Thanh Hồng khẽ cong lên. Nàng biết rõ chuyến đi này của mình cũng không uổng phí.
Thi đấu tiểu tổ ổn định kết thúc, không có trận quyết đấu quan trọng nào, hơn nữa là các cuộc giao chiến với thực lực cách quá xa.
Mãi cho tới cuộc chiến giữa Lăng Sâm và Bích Đình Hoa thì mới hấp dẫn được sự chú ý của không ít người.
Lăng Sâm hai mươi mốt tuổi, tu vi Luyện Cốt sơ kỳ.
Bích Đình Hoa mười chín tuổi, tu vi Ngưng Mạch hậu kỳ.
Ngay khi trận đấu bắt đầu, Lăng Sâm đã mở ra Sát Lục lĩnh vực, hắn cũng biết rất rõ ràng, Bích Đình Hoa tuyệt đối là đối thủ mạnh nhất từ khi bắt đầu cuộc thi đấu tới nay mà hắn phải đối mặt.
Vù…
Bích Đình Hoa chỉ cảm thấy cảnh tượng chung quanh hoàn toàn thay đổi, lập tức đi tới trong Huyết trì địa ngục, nhìn thấy các nham thạch màu xám vô biên vô hạn, còn có những lệ quỷ đi ra từ cửu u vực sâu.
Bích Đình Hoa nở nụ cười.
Ảo thuật ư? Bản thân ta chính là tổ tông chơi trò ảo thuật a!
Khóe miệng khẽ cong lên, Bích Đình Hoa đánh ra một thủ quyết, vô số ngọn lửa lao ra từ trên bầu trời, tiếng lửa cháy hừng hực vang lên, đốt những lệ quỷ kia thành hư vô.
Ngọn lửa càng lúc càng mạnh, đốt nát nham thạch, đốt đỏ bầu trời, đây là ngọn lửa do ảo thuật hình thành, trong thế giới ảo thuật này, Bích Đình Hoa chính là thần!
Coong…
Sát Lục lĩnh vực sụp đổ, sắc mặt Lăng Sâm trắng bệch.
Bích Đình Hoa cười khẽ, nhìn Lăng Sâm, nói:
– Ngươi không phải đối thủ của ta.
– Thiên Thủ Minh Phật!
Một chưởng đánh tới, bàn tay Bích Đình Hoa hóa thành vô số ảo ảnh, mà trong tầm nhìn của Lăng Sâm, những bàn tay này càng lúc càng lớn, che đậy cả trời xanh.
Lăng Sâm quát lớn một tiếng, rút trọng kiếm ra, chân nguyên toàn thân được thúc giục đến mức tận cùng, chém ngược một kiếm ra!
Coong…
Kiếm khí bị phá nát, viên gạch dưới chân Lăng Sâm vỡ thành bột, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, quỳ rạp xuống đất, chân nguyên ngưng tụ toàn thân bị đánh tan, hơn nữa còn bị thương không nhẹ.
– Bích Đình Hoa thắng!
Trọng tài nhanh chóng tuyên bố kết quả, trận chiến này vốn không có gì để trông chờ cả, chênh lệch tu vi quá lớn, hẳn một đại cảnh giới, nếu Lăng Sâm mà có thể thắng, vậy thì sẽ khiến cho toàn bộ Thất Huyền cốc phải chấn động.
Lăng Sâm thua hoàn toàn triệt để, thậm chí còn không bức được Bích Đình Hoa nghiêm túc giao chiến.
Sau trận đấu giữa Lăng Sâm và Bích Đình Hoa, trong cuộc đấu tiểu tổ đã rất ít có trận nào đáng chú ý nữa, các đối thủ của Lâm Minh đều thi nhau bỏ quyền, cứ như vậy, hắn dùng thành tích toàn thắng bước vào vòng sau.
Bích Đình Hoa cùng Khương Lan Kiếm cũng toàn thắng mà bước vào vòng sau.
Tần Hạnh Hiên thua hai trận nữa, dừng chân tại vòng tiểu tổ này.
Lăng Sâm thắng mười hai trận, thua ba trận, dùng thành tích thứ sáu trong tiểu tổ, bước vào vòng sau.
Tuy rằng thành tích này rất bình thường, nhưng nếu so với tu vi của Lăng Sâm thì lại khá nổi bật, đáng tiếc duy nhất chính là Lăng Sâm đã hai mươi mốt tuổi, tốc độ tu luyện vẫn là điểm yếu của hắn, hạn chế hắn bước vào hàng ngũ thiên tài nhất lưu…
– Mặt trời lặn rồi, kết quả chiến đấu chắc là sắp truyền đến rồi.
Tại Thiên Vận quốc Thất Huyền võ phủ, Truyền Âm pháp trận đã được mở ra, ba mươi sáu viên Chân Nguyên thạch trên trận bàn bắt đầu sáng lên.
Lúc này, xung quanh Truyền Âm pháp trận đã tụ tập vài trưởng lão của Thất Huyền võ phủ, Thác Khổ và các đệ tử hạch tâm của Thất Huyền võ phủ, còn có một vài vương công quý tộc của Thiên Vận quốc nữa.
Hôm nay là ngày mà thi đấu tiểu tổ chấm dứt, bọn họ đều đang chờ tin tức về kết quả các trận đấu được truyền đến.