Khi những thị nữ rời khỏi, chỉ còn lại nữ tử Ngưng Đan kỳ ở lại tiếp khách. Trong lòng ả có rất nhiều nghi vấn nhưng cũng không dám nói lung tung, chỉ nói về một số sự tình không quan trọng cùng vẻ tươi cười lấy lòng.
Lâm Hiên cũng không có hứng thú, ứng phó đôi câu rồi im lặng nhắm mắt ngồi điều tức. Vẻ mặt ả kia cứng đờ, trong mắt lóe lên sự giận dữ nhưng rất nhanh thu liễm. Sư tôn nhìn trúng người này tự nhiên là không thể đối đãi với hắn như tu sĩ Ngưng Đan kỳ khác.
Ả lập tức tâm bình khí hòa im lặng không nói nữa.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, bất tri bất giác gần một canh giờ. Đột nhiên tiếng bước chân khẽ khàng truyền tới bên tai, chỉ thấy một nữ tử vận y phục màu đen đi vào phòng.
Nàng chừng hai mươi lăm hai mươi sáu, dáng người mảnh khảnh dung mạo tuy không xuất chúng nhưng toát ra sự vũ mị tự nhiên. Mỗi động tác đều phong tình vạn chủng, hiển nhiên là đã tu luyện mị công đến độ thâm sâu.
Ăn mặc cũng vô cùng lớn mặt, lộ ra da thịt cánh tay cùng cặp đùi thon dài trắng trẻo như bạch ngọc.
Nàng vừa xuất hiện thì sắc mặt nữ tu Ngưng Đan kỳ biến đổi, vội đứng lên cúi người hành lễ: “Tham kiến sư tôn”
“Ngươi lui xuống đi!” Hắc Mãng phu nhân khoát tay áo nói.
“Vâng!” Nữ tử Ngưng Đan kỳ gật nhẹ đầu nín thở lui xuống.
Trên mặt Lâm Hiên không lộ kinh hỉ, hắn đứng lên nở nụ cười ôm quyền về phía đối phương nói:”Lần từ biệt ở Mang Sơn phong thái phu nhân càng hơn xưa, vãn bối có lời vấn an”
“Ha ha, Lâm đạo hữu không cần khách khí, mời ngồi” Vẻ mặt Hắc Mãng phu nhân vẫn bình thản, thể hiện thái độ chiêu hiền đãi sĩ nhưng trong lòng Lâm Hiên thầm đề cao cảnh giác. Có câu vô sự hiến ân tình không phải kẻ gian thì cũng là đạo tặc. Đối phương cũng không phải thiện nam tín nữ gì, thái độ khác thường này không biết bên trong có bao nhiêu ẩn tình.
Đương nhiên, bề ngoài Lâm Hiên cũng không lộ vẻ khác thường, chỉ làm ra vẻ như được sủng ái mà lo sợ.
Hai người tùy ý chuyện phiếm một lúc sau đó mới nói tới chính chuyện.
“Ngày ấy tại thánh địa Mang Sơn, vãn bối được phu nhân để vào mắt lộ cho ta về tin tức của thần thú Kỳ Lân, Nhưng trong lòng vãn bối vẫn có điều khó hiểu”
“Hừ! Nếu mình ta có thể đoạt bảo vật, ngươi nghĩ bản phu nhân sẽ hào phóng như vậy sao?” Hắc Mãng phu nhân thở dài cười gượng.
“A, không phải phu nhân đã nói Kỳ Lân sớm đã phi thăng Linh giới, chỉ lưu lại một huyệt động bỏ hoang sao? Chẳng lẽ còn cấm chế lợi hại nào đó?” Lâm Hiên gãi đầu có phần nghi hoặc mở miệng.
“Không sai, Kỳ Lân đã phi thăng không biết đã bao nhiêu vạn năm nhưng cấm chế trước động phủ vẫn không hề suy yếu. Muốn bài trừ cần vài tu sĩ Nguyên Anh kỳ liên thủ, ngoài ra còn cần một yêu cầu đặc thù”.
“Yêu cầu đặc thù? Chẳng lẽ có quan hệ tới vãn bối sao?” Thần sắc Lâm Hiên khẽ động hỏi.
“Đúng vậy, bản phu nhân đã từng hỏi đạo hữu có phải là tu tiên giả đến từ Nhân giới hay không?”
“Ừm, tại hạ nhớ rõ cũng đã trả lời phu nhân rất rõ ràng, tại hạ là do cơ duyên xảo hợp bị khe hở không gian hút vào”.
“Như vậy là được rồi, trong khi bài trừ cấm chế, ngoại trừ cần ba tu sĩ Nguyên Anh hợp tác thì còn cần một vị tu sĩ Ngưng Đan biết đạo gia chân pháp, cung cấp dương linh lực thuần khiết để duy trì”
“Thì ra là thế” Lâm Hiên gật nhẹ đầu.
Tuy tu tiên cùng một gốc nhưng mỗi môn phái lại có pháp môn tu luyện bất đồng, thuộc tính linh lực sinh ra cũng không giống nhau.
Chính đạo là dương ma đạo thuộc về âm, về phần tu yêu giả thì trong cơ thể tất nhiên là có yêu linh lực vận hành.
Nếu như là tại Nhân giới, tìm một tu sĩ chính đạo Ngưng Đan kỳ dễ dàng vô cùng nhưng ở Yêu Linh Đảo thì cực kỳ hiếm hoi.
Năm đó di dời đến nơi này tất cả đều là tu yêu giả. Tuy thỉnh thoảng lại xuất hiện khe hở không gian nối liền đảo này cùng Nhân giới. Nhưng thời gian xuất hiện quá ngắn rất hiếm khi tu sĩ bị hút vào. Huống chi cũng vô cùng nguy hiểm, mười người bị hút vào thì chưa chắc đã có một người sống sót.
Ở Yêu Linh Đảo tim một tu tiên giả tu luyện đạo gia chân pháp là rất khó khăn.
Trong đầu Lâm Hiên xoay chuyển ý niệm, không cần nhiều thời gian đã hiểu rõ ràng sự việc.
“Phu nhân, vãn bối có một chuyện khó hiểu”
“Ngươi nói đi!” Yêu phụ lại có vẻ vô cùng hiền hòa.
“Hỏa Kỳ Lân chính là thượng cổ linh thú, nó cũng là yêu tộc. Tại sao trận pháp trước động phủ lại cần dương linh lực của đạo gia mới có thể bài trừ?”
“Cái này bản phu nhân cũng không rõ ràng lắm”. Đôi mi của Hắc Mãng phu nhân khẽ nhíu lại nói: “Nhưng ngươi yên tâm, để bàì trừ cấm chế này bản phu nhân đã tốn vài năm công phu, đọc qua vô số điển tịch, tuyệt đối không sai lầm”.
“Nhưng cho dù tìm được bảo vật, vãn bối chỉ là một tu tiên giả Ngưng Đan kỳ. Nếu như phu nhân qua cầu rút ván, vãn bối lại không có chút năng lực tự bảo vệ mình…” Trên khuôn mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ khó khăn.
“Điều này thì đạo hữu yên tâm, bản phu nhân có thể thề với tâm ma tuyệt đối sẽ không làm việc qua cầu rút ván” Hắc Mãng phu nhân cũng không tức giận, ngược lại vẻ mặt biểu hiện thành ý.
“Tâm Ma Chi Thệ? Nếu như là tu sĩ bình thường vãn bối quả thật có thể yên tâm, nhưng mà tu vị của phu nhân kinh người. Sợ rằng Tâm Ma Chi Thệ không có bao nhiêu tác dụng đối với cao thủ Nguyên Anh kỳ ” Lâm Hiên vẫn chưa yên tâm, không chút do dự mà lắc đầu.
“Vậy theo ý ngươi nên làm như thế nào?” Trong mắt Hắc Mãng phu nhân lóe lên vẻ giận dữ, nhưng tiếp đó lại nghĩ đến điều gì liền cố nén tâm tình tức giận xuống.
“Phu nhân yên tâm, vãn bối cũng không phải là kẻ không biết suy xét. Cho dù tìm được bảo vật cũng chỉ cần được chia một ít là được rồi, tuyệt không dám yêu cầu quá thân phận, hôm nay làm như vậy chẳng qua là muốn tự bảo vệ mình”. Lâm Hiên thở dài một hơi, trên mặt lộ ra vài phần sợ hãi.
“Được rồi, ngươi không cần giải thích, bản phu nhân cũng không phải là kẻ không biết đạo lý. Nói đi, muốn như thế nào thì ngươi mới có thể không lo ngại, cùng bản phu nhân đi phá giải cấm chế của động phủ?”
“Đa tạ phu nhân đã thông tình đạt lý, mong thứ cho sự càn rỡ của vãn bối” Lâm Hiên vươn tay ra vỗ lên túi trữ vật, trong lòng bàn tay có thêm một lệnh bài đen nhánh. Chần chờ một chút rồi mới nói: “Mời phu nhân đem một hồn một phách tạm thời giao vào trong lệnh bài này, do vãn bối…”
“Ngươi thật to gan lại dám thi triển Cấm Thần thuật với ta!”
Lâm Hiên còn chưa nói hết lời thì Hắc Mãng phu nhân đã giận tím mặt. Trên mặt không còn có vẻ tươi cười, mày liễu dựng lên, toàn thân phát ra uy áp đáng sợ.
Lúc này Lâm Hiên dường như rất hoảng hốt vội nói:
“Phu nhân bớt giận, xin nghe Lâm mỗ giải thích, ta nào dám vô lễ đề nghị này. Chỉ là bất đắc dĩ”.
“Được rồi bản phu nhân sẽ rửa tai lắng nghe xem ngươi giải thích như thế nào, nếu không thể làm cho bản phu nhân hài lòng ngươi cũng đừng trách ta trở mặt vô tình” Hắc Mãng phu nhân vẫn đang rất tức giận, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.
“Phu nhân không nên tức giận, tại hạ sớm đã nói qua, ta đưa ra yêu cầu như vậy, chẳng qua chỉ là để tự bảo vệ mình”. Lâm Hiên nuốt một ngụm nước miếng run run mở miệng. Tiếp đó không đợi Hắc Mãng phu nhân tức giận hắn nhanh chóng nói tiếp: “Cấm Thần thuật quả thật rất tà ác nhưng phu nhân thân là tu tiên giả Nguyên Anh kỳ, cho dù tại hạ nắm giữ một hồn một phách của phu nhân cũng không có uy hiếp gì, chẳng qua là muốn có một lá bùa hộ mệnh mà thôi”.
“Hộ thân phù?” Sắc mặt Hắc Mãng phu nhân vẫn còn giận dữ nhưng ngữ khí đã hòa hoãn hơn.
“Không sai” Lâm Hiên gật nhẹ đầu mặt đầy sợ hãi nhưng vẫn cắn răng nói tiếp: “Nếu như bị hạ cấm chế này, dù phu nhân vẫn có thể diệt sát Lâm mỗ nhưng chắc chắn phải trả giá không nhỏ. Bởi vậy phu nhân cân nhắc lợi hại sẽ không làm ra việc qua cầu rút ván, mà vãn bối có chỗ dựa vào cũng không cần thấp thỏm, có thể toàn tâm toàn ý hợp tác cùng phu nhân…”
” Ha ha, lời này quả thật cũng có vài phần hữu lý nhưng đảm lượng của ngươi cũng không nhỏ. Chỉ là một tu sĩ Ngưng Đan kỳ mà lại dám uy hiếp cả ta. Bổn phu nhân vì sao phải nghe theo sắp xếp của ngươi? Hôm nay ngươi đã đến Lệ Mãng cốc, việc hợp tác hay không ngươi cho rằng mình có quyền quyết định sao?” Khóe miệng Hắc Mãng phu nhân lộ ra một tia trào phún hung dữ mở miệng.
“Phu nhân nói không sai, với tu vị Nguyên Anh kỳ của người muốn diệt sát Lâm mỗ chỉ cần nhấc tay một cái, nhưng ta đã dám tới nơi này phu nhân cho rằng tại hạ không có chút tự tin sao. Cùng lắm thì cá chết lưới rách, nếu như Lâm mỗ ngã xuống thì ở Yêu Linh Đảo, phu nhân muốn tìm một tu sĩ Ngưng Đan kỳ tu luyện đạo gia chân pháp chỉ sợ là không dễ dàng”. Lâm Hiên đảo tròng mắt mở miệng nói.
“Ngươi dám uy hiếp ta?” Hắc Mãng phu nhân mở miệng cười lạnh lùng.
“Uy hiếp? Phu nhân nói quá chăng. Thực ra bị hạ Cấm Thần Thuật thì phu nhân cũng không chịu tổn thất gì, chỉ cần sau khi tìm được bảo tàng phu nhân không qua cầu rút ván, tại hạ sẽ đem Cấm Thần Bài trả lại, sở dĩ làm như vậy là muốn có một phần bảo đảm mà thôi” Sắc mặt Lâm Hiên trắng bệch nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định, không có nửa điểm nhượng bộ.
Hắc Mãng phu nhân thấy thái độ kiên quyết của hắn thì nụ cười ngạo trên môi chợt tắt, thần sắc âm tình bất định không ngừng biến đổi.
Chừng qua thời gian cạn một chung trà cuối cùng thị thở dài nói: “Được! Bản phu nhân đáp ứng ngươi”
Lâm Hiên mừng rỡ chắp tay ôm quyền: “Đa tạ phu nhân thông tình đạt lý, người yên tâm, vãn bối sẽ toàn tâm toàn ý trợ giúp phu nhân”
“Hừ!” Sắc mặt Hắc Mãng phu nhân có vẻ khó coi, ngọc thủ phất một cái miệng lẩm nhẩm những câu chú ngữ cổ xưa khó hiểu.
Chỉ chốc lát sau, môi anh đào hé mở, một đạo sáng bằng ngón tay cái từ trong miệng bay ra ngoài.
Đáy mắt Lâm Hiên lóe lên một tia vui mừng, đồng thời trên mặt lộ vẻ ngưng trọng, hai tay biến ảo pháp ấn. Cấm Thần bài chiếu ra những tia sáng đen, một đạo sáng từ bên trong bay vút ra đem hồn phách Hắc Mãng phu nhân vừa nhả ra cuốn lấy, sau đó một lần nữa lại thu vào trong lệnh bài.
Một sợi hồn phách bị hấp thu khiến sắc mặt Hắc Mãng phu nhân trắng bệch nhưng pháp lực trong cơ thể lưu chuyển rất nhanh lại trở lại như thường, không hổ là có tu vị Nguyên Anh kỳ.
Kể từ lúc này quan hệ của hai người đã có chút biến đổi.
“Xin hỏi phu nhân định khi nào thì xuất phát?”
“Muốn bài trừ trận pháp cần thêm ba vị tu sĩ Nguyên Anh, hai vị đạo hữu khác còn đang trên đương tới đây, ngươi cứ yên tâm ở lại đây đến lúc đó ta sẽ thông báo”.
“Được!” Lâm Hiên gật nhẹ đầu. Sau đó Hắc Mãng phu nhân đứng dậy cáo từ.
Ra khỏi hoa thuyền nụ cười trên mặt thị đã biến mất, vẻ mặt trở nên hàn lãnh vô bì như băng sơn vạn năm. Sau đó không nói thêm lời nào bay lên động phủ trên đỉnh tiểu sơn.
Sau khi trở lại động phủ, thị khoanh chân ngồi trên giường ngọc đen như mực bắt đầu đả tọa.
Chỉ thấy phần da thịt lõa lồ ra bên ngoài như cặp đùi cánh tay bụng đều giãn ra. Những lân phiến màu đen dần xuất hiện khiến trên mặt thị lộ ra vẻ đau đớn. Đúng nửa canh giờ Hắc Mãng phu nhân mới thu công, toàn thân đổ mồ hôi đầm đìa nhưng trong mắt chiếu ra tia sáng lạnh lùng, nở nụ cười châm chọc: “Được lắm, Cấm Thần Thuật sao? một tu sĩ Ngưng Đan kỳ nhỏ nhoi lại dám kiềm chế ta, bổn phu nhân sẽ cho ngươi hối hận vì đã sinh ra trên đời này…”
***
“Thiếu gia, không ngờ Hắc Mãng phu nhân lại ngoan ngoãn giao ra một hồn một phách” Trên mặt Nguyệt Nhi đầy vẻ bội phục, bổn sự của thiếu gia thật là lợi hại.
“Điều này cũng không có gì, dù sao lời nói của ta cũng hợp lý, Hắc Mãng phu nhân thân là tu sĩ Nguyên Anh, Cấm Thần Thuật đối không mấy tác dụng với ả. Đương nhiên với tu vị của ta thì tình huống sẽ hoàn toàn khác” Lâm Hiên mỉm cười mở miệng.
“Nhưng đi đến động Kỳ Lân cổ động còn có hai lão quái Nguyên Anh kỳ, cũng không biết thần thông của bọn họ như thế nào…”. Lời của Lâm Hiên còn chưa dứt đột nhiên cảm nhận được điều gì. Hắn đứng lên tay trái khẽ lật, Cấm Thần bài đen thùi hiện ra trong lòng bàn tay.
Chỉ thấy chính giữa lệnh bài xuất hiện một đám khí màu xám trắng rất nhạt, nếu không có thần thức mạnh mẽ thì căn bản là không cảm giác được.
“Thiếu gia, có chuyện gì vậy?” Khuôn mặt Nguyệt Nhi đầy vẻ hiếu kỳ.
“Không có gì, quả nhiên là ả không cam lòng bị hạ cấm chế, khi giao ra hồn phách đã động chân động tay” Lâm Hiên thản nhiên nói.
“Ơ! Vậy phải làm sao?”
“Cũng chẳng có gì, chút tài mọn ấy cũng chỉ có thể lừa gạt tu sĩ Ngưng Đan kỳ, riêng thiếu gia ta thì còn lâu”. Khóe miệng Lâm Hiên lộ tia chế nhạo, một lần nữa thu Cấm Thần Bài lại.
Thời cơ chưa đến Lâm Hiên sẽ không đả thảo kinh xà, dù sao tia hồn phách này của đối phương đừng hòng thoát khỏi sự khống chế của hắn.
Mấy ngày kế tiếp Hắc Mãng phu nhân cũng không xuất hiện, Lâm Hiên cũng có vẻ an phận thủ thường ngoan ngoãn đợi ở trong hoa thuyền. Tuy nơi đây vẫn an tĩnh khác thường nhưng chắc chắn đối phương đã an bài đệ tử âm thầm giám thị hắn.
Thời gian nhanh chóng trôi đi, Lâm Hiên đã ở Lệ Mãng cốc hơn nửa tuần trăng, hôm nay hắn đang đả tọa ở trong hoa thuyền đột nhiên một đạo hỏa quang từ cửa sổ bay vút vào là một lá Truyền Âm phù.
Home » Story » bách luyện thành tiên » Chương 247: Lệ Mãng Cốc