– Bò hay không? Chu Hằng lạnh giọng.
Hắn quả thật đang chuyện bé xé ra to, nhưng hắn không có cảm tình gì đối với bất cứ người nào của Ứng gia, không ngại đạp lên đầu cho bọn họ khóc cha gọi mẹ.
– Mau bò! Phong Liên Tình ở bên cạnh phụ họa, nàng thích nhất là xem náo nhiệt.
Rống! Tiểu Hôi cũng ra khỏi Đấu Thú Trường, lại biến thành dạng con gấu nhỏ đáng yêu, nhưng hiện giờ ai còn dám coi nó là thú cưng vô hại?
– Đừng mơ! Ứng Sơ Thần cắn răng nói, đây là một âm mưu, là cái bẫy, hắn tuyệt đối sẽ không khuất phục!
Bốp!
Chu Hằng không chút lưu tình lại một cái tát, máu phun, răng văng ra, khuôn mặt tuấn tú của Ứng Sơ Thần đã vô cùng thê thảm.
– Đủ rồi! Bạch Phỉ Phỉ quát lạnh.
Bốp![CHARGE=3]Chu Hằng coi như không nghe, lại một cái tát đánh tới.
– Ta nói, đủ rồi! Bạch Phỉ Phỉ đột nhiên quát to như sấm, sóng âm đột nhiên hóa thành thực chất, như cơn sóng hùng hồn đánh về phía Chu Hằng.
Giống như sóng thần, sôi trào dữ dội!
Nàng đánh ra công kích này, khí tức khổng lồ không còn che giấu, cuồn cuộn như sấm!
Khai Thiên Cảnh!
Khè, vị tiểu công chúa Bạch gia trước nay thích chơi đùa lại có tu vi tu vi Khai Thiên Cảnh?
Đám người Triệu Hoành Thành lộ ra kinh ngạc tuyệt đối, Bạch Phỉ Phỉ chưa từng bày ra thực lực, đầu tiên nàng không cần ra tay, thứ hai không ai dám ép nàng ra tay, ai lại ngờ nàng có tu vi Khai Thiên Cảnh!
Trong ba đại mỹ nữ đế đô, Hàn Diệc Dao là Sơn Hà Cảnh, còn Bạch Phỉ Phỉ cũng đạt tới Khai Thiên Cảnh, chỉ có Mai Di Hương mới chỉ là Sơ Phân Cảnh, toàn bại cái gọi là bốn đại thiên kiều.
Ánh mắt Chu Hằng nghiêm lại, trừng Bạch Phỉ Phỉ, một cỗ khí thế to lớn quét ngang, sắc mặt Bạch Phỉ Phỉ lập tức trở nên tái nhợt, công kích sóng âm bỗng nhiên tiêu tan, phát tán trong thiên địa.
Cái tên này càng khủng bố hơn?
Bốp!
Chu Hằng lại đánh một cái tát, lạnh giọng nói: – Ta ghét nhất kẻ không giữ lời, ngươi chỉ có một cơ hội cuối cùng này, hoặc là bò, hoặc là chết!
Ứng Sơ Thần cả người run run, lực lượng mạnh đến không thể chống cự của Chu Hằng tạo thành bóng ma tuyệt vọng trong lòng hắn, hắn không nghi ngờ quyết định của đối phương. Người như vậy, nói ra là làm, tuyệt đối sẽ không hù dọa hắn!
Không bò, vậy thì chết!
Lựa chọn chịu nhục, hay là chịu chết?
Ứng Sơ Thần vạn lần không muốn lựa chọn như thế, nhưng nhìn Chu Hằng từ từ giơ tay phải lên, tựa như lưỡi hái thần chết, tâm linh của hắn cuối cùng sụp đổ!
Bùm một cái, hắn quỳ xuống đất, hai tay chống mặt đất, cảm giác nhục nhã không nói nên lời trào ra.
Người là như thế, lùi một bước, sẽ không quá giữ vững nữa, sẽ dễ dàng lùi bước thứ hai, bước thứ ba!
Nếu bước ra bước đầu tiên khuất nhục nhất, Ứng Sơ Thần chậm rãi nhấc tay nhấc đầu gối, bò tới trước.
– Đó… đó là Ứng gia Ứng Sơ Thần!
– Đế đô bốn thiên kiều mà!
– Hắn đang học bò như chó?
– Bên cạnh hắn là Triệu Hoành Thành! Khè, nhất định là hắn bị Triệu Hoành Thành đánh bại!
– Đánh bại còn cần quỳ bò? Lão huynh, ngươi có biết cái gì gọi là quỳ bò không? Mặt mũi này mất hết rồi!
– Không chỉ là mặt mũi của hắn, lần này Ứng gia cũng mất hết mặt mũi rồi!
Động tĩnh trước đó làm lớn như thế, tự nhiên có không ít người chạy đến xem náo nhiệt, tốc độ của bọn họ hơi chậm. Lúc chạy đến, vừa vặn gặp Ứng Sơ Thần bắt đầu vòng bò, lập tức giật mình muốn lọt tròng.
Từng tiếng tiếng kêu kinh ngạc truyền đến, như những lưỡi dao cứa vào tim Ứng Sơ Thần, làm hắn rớt cả nước mắt.
10 bước, 50 bước, 100 bước, hắn chết lặng bò đi, vô cùng nhục nhã, vô cùng nhục nhã mà!
Đấu Thú Trường rất lớn, với tốc độ của Ứng Sơ Thần thì ít nhất phải một giờ mới xong một vòng. Không phải hắn không muốn bò nhanh, mau kết thúc sỉ nhục này, mà là Chu Hằng dùng lực lượng lớn đè hắn xuống, làm hắn chỉ có thể bò đi như rùa thế này.
Nửa giờ sau.
– Người Triệu gia, lúc nào mà to gan như vậy! Hừ lạnh một tiếng, chỉ thấy đằng trước Ứng Sơ Thần xuất hiện một lão nhân hơn sáu mươi, hai tay chắp lưng, vẻ mặt giận dữ không nói hết.
– Ứng Hải Hoang! Mọi người đều nghiêm mặt, giật mình hô lên.
Ứng Hải Hoang, tộc nhân Sơn Hà Cảnh Ứng gia, hơn nữa còn là cường giả siêu cấp Sơn Hà tam trọng thiên đỉnh phong, nghe nói chỉ nửa bước vào Linh Hải Cảnh, càng có được không gian đan điền vượt xa Sơn Hà Cảnh bình thường, là người mạnh nhất trong Sơn Hà Cảnh Ứng gia!
Nhân vật như vậy, ở đế đô cũng có thể xếp vào hàng nổi danh!
– Hải Hoang trưởng lão! Ứng Sơ Thần kêu thảm thiết, trong lòng tràn đầy ủy khuất.
– Hừ! Trong mắt Ứng Hải Hoang tràn đầy lửa giận, không chỉ là nhắm vào Triệu gia, còn rất không hài lòng với Ứng Sơ Thần. Đường đường con cháu Ứng gia lại không có cốt khí như thế, hắn thật muốn một cái tát đập chết tên mất mặt xấu hổ này!
– Còn không đứng lên cho lão phu! Hắn tức giận quát lớn.
Ứng Sơ Thần vội vàng dựng lên, nhưng tay vừa rời đất, liền cảm thấy một cỗ áp lực mạnh mẽ đè xuống, làm hắn lại phải quỳ xuống.
– Tiểu bối, lớn mật! Ứng Hải Hoang vốn đã giận dữ không thôi, lúc này càng giận đến phát cuồng. Tiểu bối này dám hung dữ, nhục nhã tộc nhân Ứng gia ở trước mặt hắn, quả thật là khiêu khích không thể tha thứ.
Hắn hừ một tiếng, đánh về phía Chu Hằng.
Chu Hằng vung quyền phải, không chút sợ hãi đón đỡ.
Cứng đối cứng!
Khè, tiểu tử này thật dám làm!
Đó là đệ nhất nhân dưới là Linh Hải Cảnh, chiến lực nghịch thiên!
Trừ khi Chu Hằng có được chiến lực Linh Hải Cảnh, bằng không căn bản không thể nào là đối thủ với Ứng Hải Hoang!
Bùm!
Một chưởng một quyền giao nhau, thời gian nháy mắt ngưng tụ, sau đó Chu Hằng bùm bùm bùm liên tục lùi lại hơn 40 bước, sắc mặt xẹt qua một tia hồng lên.
– Ngươi… là Chu Hằng! Ứng Hải Hoang bỗng nhiên toát ra sát khí vô tận, ánh mắt như lưỡi đao.
Home » Story » kiếm động cửu thiên » Chương 247: Đại nhân vật đến rồi