“Ông cụ, được rồi đó.”
“Uh, hả?”
Đinh Trung mở mắt ra, thấy tất cả những chiếc châm bạc trên người mình đã được rút ra.
“Thật thoải mái, thật thoải mái.”
“Giang Nghĩa, cậu thực sự có tài.”
Ngay cả Đinh Trung luôn ghét Giang Nghĩa, cũng không khỏi thở dài thán phục.
Lại nhìn Đinh Vân Trấn và Lương Điệp, hai người đều khó chịu như ngáp phải ruồi, ngồi không nói được lời nào, khí lực vừa rồi cũng biến mất.
Đinh Nhị Tiến rất cao hứng, sảng khoái nói: “Ba, ba đã thấy chưa, cái gì mới gọi là chân nhân bất lộ tướng? đây gọi là chân nhân bất lộ tướng đấy!”
“Con rể tôi có y thuật siêu phàm, nhưng làm người khiêm tốn, không thể hiện.”
“Nó không giống như một số lang băm, ăn no rưỡi mỡ, thích khoe mẽ.”
“Cũng nhờ con rể tôi có bản lãnh, bằng không hôm nay ba không thể ngồi xe mà là phụt về nhà rồi.”
Khụ khụ…
Tô Cầm kéo Đinh Nhị Tiến, ý bảo ông đừng đắc y quá, được rồi đó.
Đinh Trung bĩu môi, tuy rằng coi thường cả nhà Đinh Nhị Tiến, nhưng chuyện hôm nay, thật sự phải trách Lương Điệp.
Không có năng lực, còn đi xem bệnh hại người.
Còn gì mà bác sĩ nội khoa nước ngoài.
Haha, thật xấu hổ.
Giang Nghĩa trở lại chỗ ngồi của mình, lấy khăn giấy ra thông mũi.
Đinh Trung thở dài, có chút không tình nguyện nhưng không còn cách nào: “Giang Nghĩa quả thực đã chữa khỏi bệnh cho ta, theo như thỏa thuận lúc đầu, năm phần trăm cổ phần đã hứa với Phong Thành, nay được đưa cho Đinh Thu Huyền.”
Cả nhà Đinh Nhị Tiến mừng rỡ.
Bị đè nén cả một đêm, cuối cùng cũng trở mình!
Thêm 5% này, Đinh Thu Huyền sẽ có 10% cổ phần, hoàn toàn có thể trở thành chủ gia đình trong tương lai.
Lại nhìn Đinh Phong Thành, hắn tự mãn hồi lâu, nhưng là không bắt được cái rắm gì.
Đây gọi là thắng trước không tính là thắng!
Ai cười cuối cùng mới là người chiến thắng.