Mấy ông chủ bên bàn Trịnh Dương thì thào, ai nấy đều thấy kinh hãi.
Trịnh Dương cũng vô cùng sợ hãi.
Trịnh Đức Hoa chỉ bảo ông ta đến dự đám cưới nhà họ Châu, nói là có nhân vật lớn đến nhà họ Châu.
Nhưng đám cưới sắp bắt đầu, trừ Lạc Bân ra, ông ta chưa nhìn thấy nhân vật lớn nào khác.
Nhìn dáng vẻ của Lạc Bân như đang đợi ai đó.
Nếu nhân vật lớn kia thật sự đến, từ thái độ của Lạc Bân với ông ta, nói không chừng Lạc Bân sẽ không để cho ông ta có cơ hội tiếp xúc với nhân vật lớn kia.
“Sao ông tới đây thế?”
Đúng lúc này Dương Thanh đột nhiên hỏi.
Lạc Bân chợt thấy kinh ngạc.
Sở dĩ ông ta giả vờ không quen biết Dương Thanh là vì lo lắng làm lộ mối quan hệ giữa anh và ông ta.
Nhưng bây giờ Dương Thanh lại chủ động hỏi.
Ông ta cũng không để ý nhiều nữa, vội vàng đổi chỗ sang bên cạnh Dương Thanh và khẽ nói: “Chủ tịch, vừa nãy tôi nhận được tin tức Trần Hưng Hải sắp tới đây, nói là cậu giết cháu trai của ông ta”.
“Hừ! Điếc không sợ súng!”, Dương Thanh lạnh lùng nói.
“Chủ tịch, cậu yên tâm, tôi đã chuẩn bị xong rồi.
Nếu bọn họ dám ra tay với cậu thật thì nhà họ Trần cứ chờ bị tiêu diệt đi!”
Lạc Bân nói, vẻ mặt vô cùng tự tin.
Dương Thanh hơi bất ngờ khi nhìn thấy Lạc Bân đến một mình lại tuyên bố sẽ tiêu diệt nhà họ Trần.
Xem ra, ông ta đã sắp xếp mọi thứ ở Châu Thành xong rồi, nói không chừng sẽ thật sự cho mình một bất ngờ lớn.
Tuy nghi hoặc nhưng Dương Thanh vẫn hơi mong chờ, muốn xem chỉ một mình Lạc Bân có thể làm đến mức độ nào.
Lúc Trịnh Dương nhìn thấy Lạc Bân ghé sát tai nói chuyện với Dương Thanh, ánh mắt ngập tràn khiếp sợ: “Sao Lạc Bân quen biết tên oắt con kia?”
Ông ta đã gặp Dương Thanh ở nhà họ Châu hôm qua, cũng biết anh chỉ một thằng tới ở rể.
Ông ta thật sự không hiểu được tại sao Lạc Bân không để ý đến mình mà lại có thể nói chuyện với một thằng ở rể.
Không chỉ Trịnh Dương mà người nhà họ Châu cũng vô cùng chấn động.
Bọn họ vừa biết được thân phận của Lạc Bân, lúc này trong lòng chỉ thấy ngạc nhiên và nghi ngờ, không biết tại sao Lạc Bân lại đến tham dự lễ cưới của nhà họ Châu.
Nhưng bây giờ, Lạc Bân và Dương Thanh nói chuyện rất vui vẻ, thoạt nhìn còn khá quen thân.
“Ngọc Thúy, Dương Thanh quen biết với sếp Lạc à?”
Ở bàn phía trên cùng, ông cụ Châu nghi ngờ nhìn Châu Ngọc Thúy hỏi.
Châu Ngọc Thúy cười lạnh: “Nó chỉ thơm lây nhờ con gái của con thôi.
Chứ nó làm gì có tư cách ngồi chung bàn với sếp Lạc chứ?”
“Chị, ý chị là Y Y rất thân thiết với sếp Lạc sao? Lúc nãy em mới thấy sếp Lạc chủ động chào hỏi Y Y đấy”, Châu Ngọc Dung nghi ngờ hỏi.
Hai ngày nay, Châu Ngọc Thúy ở nhà họ Châu đúng là chịu không ít chèn ép, bây giờ mới được nở mày nở mặt.
Bà ta hừ lạnh, nói: “Bây giờ Y Y là tổng giám đốc chi nhánh Giang Hải của tập đoàn Nhạn Thanh.
Có thể mọi người không biết, cái ghế đó trước đây là của sếp Lạc đấy.
Nói ra Y Y còn là người nối nghiệp được một tay sếp Lạc bồi dưỡng lên”.
Vừa nãy, bà ta nghe nói bây giờ Lạc Bân là tổng giám đốc của tập đoàn Thành Hà, công ty hàng đầu ở Châu Thành, địa vị có thể sánh ngang với chủ gia tộc đứng đầu Châu Thành.
Bây giờ bà ta vừa nói vậy, địa vị của Tần Y cũng lập tức được nâng cao hơn rất nhiều.
“Không ngờ đấy.
Không ngờ Y Y lại được sếp Lạc tiếng tăm lừng lẫy đề bạt lên.
Nói như vậy, nếu có một ngày sếp Lạc muốn rời khỏi tập đoàn Thành Hà, chẳng phải Y Y sẽ lên làm tổng giám đốc à?”
Châu Ngọc Kiệt ngạc nhiên nói.
Ông ta đảo tròng mắt và đột nhiên nói tiếp: “Cứ như vậy, địa vị của Y Y ở Châu Thành cũng ngang bằng với chủ nhà họ Trần và chủ nhà họ Viên rồi!”
“Đã vậy thì mau bảo Y Y nói giúp nhà họ Châu chúng ta mấy câu trước mặt sếp Lạc đi.
Với địa vị của sếp Lạc, chỉ một câu nói của ông ấy đã có thể khiến cho nhà họ Châu chúng ta trở thành gia tộc tuyến hai rồi, đúng không? Nói không chừng còn có thể trở thành gia tộc tuyến một nữa đấy!”
Mắt Châu Ngọc Dung sáng lên, hai tay nắm chặt cánh tay Châu Ngọc Thúy, kích động nói: “Chị à, tương lai của nhà họ Châu đều dựa hết vào chị đấy.
Chị mau đi tìm Y Y, bảo con bé nói chuyện với sếp Lạc thử xem”.
“Đúng đấy, Ngọc Thúy, con mau đi tìm Y Y, cứ nói là bố bảo con bé nói chuyện này với sếp Lạc”.
Ông cụ Châu cũng lập tức có tinh thần, hưng phấn nói.
Trong lúc ông cụ còn sống, nếu nhà họ Châu có thể trở thành gia tộc lớn trong cả Châu Thành, vậy ông cụ có chết cũng không còn gì hối tiếc.
Những người nhà họ Châu khác cũng thi nhau giục Châu Ngọc Thúy đi tìm Tần Y.
“Brừm!”
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một tiếng động lớn vang lên.
Một chiếc Jeep màu đen chạy thẳng vào cửa lớn của sảnh tiệc.
Bốn người đàn ông mặc đồ đen vạm vỡ bước ra khỏi xe, đứng hai bên như đang chào đón một nhân vật lớn nào đó.
Sau đó, một ông già tóc bạc phơ chống gậy bước từng bước vào sảnh tiệc.
Còn có mấy người áo đen vạm vỡ đi theo phía sau lão ta.
Vẻ mặt ai nấy đều hung hăng đáng sợ.
“Trần Hưng Hải, chủ nhà họ Trần!”
Có người nhận ra ông già tóc bạc, nhất thời chấn động.
– —————————
.