Phá!
Diệp Thành tiến lên trước, rất nhiều thần thông hợp lại thành một, hắn tung một chưởng khiến loạt sát kiếm kia bị phá tan.
Ừm?
Đúng lúc này, phía sau lưng hắn có luồng khí lạnh băng thấu tận xương tuỷ xực lên.
Diệp Thành dịch chuyển bước chân, thế nhưng tốc độ của hắn vẫn chậm, ở một hướng khác, loạt thần kiếm màu đen khác xuất hiện trảm ra một đường máu ngay sau lưng hắn, cũng may hắn phản ứng nhanh nếu không thì đã mất mạng rồi.
Ta đã đánh giá thấp ngươi rồi.
Thiên Ma Quân cười u ám, ông ta vung tay tế gọi ra chín mươi chín cây cờ chiến màu đen trấn áp tứ phương giam Diệp Thành ở giữa.
Đây chính là sát trận thượng cổ, mỗi một cây cờ chiến là một cửa trận, chín mươi chín cửa trận liên hoàn với nhau, ma lực tung hoành, bên trong còn có càn khôn xoay vần, âm dương nghịch chuyển với sức mạnh phong cấm, mang theo uy lực tịch diệt.
Mở!
Diệp Thành mở ra hỗn độn dị tượng, đạo tắc hoá thành thần kiếm, một kiếm trảm gãy một cây cờ chiến màu đen.
Tiếp đó, hắn giống như giao long thoát thân từ chỗ hở vừa tạo.
Trấn áp!
Thiên Ma Quân vươn bàn tay to che trời giáng xuống, lòng bàn tay còn có vòng xoáy màu đen xuất hiện, bên trong đó có một tấm thần bia thượng cổ khắc đầy ma văn cổ xưa, lôi chớp màu đen xoay vận, mỗi một luồng khí tức đều nặng tựa núi non.
Diệp Thành hắng giọng, hắn bị trấn áp đến mức lảo đảo, thánh thể có phần nứt ra.
Bát hoang!
Hắn cố gắng đứng vững, khí huyết trong cơ thể giống như giao long thét ra, mỗi một lỗ chân lông trên cơ thể đều mang theo khí huyết dồi dào chống lại thần bia đang trấn áp, chín đạo bát hoang chưởng nghịch thiên đánh ra.
Rầm!
Thần bia rung lên dữ dội, ma quang bên trên nhạt đi một phần, cho dù với sức chiến đấu của Thiên Ma Quân cũng bị trấn áp lảo đảo lùi về sau.
Lúc này, sắc mặt Thiên Ma Quân tôi độc thấy rõ.