Dương Thanh thầm thở phào nhẹ nhõm. Tốt nhất là hai người này đánh tới một sống một chết, nếu không anh sẽ chẳng có chút cơ hội nào.
“Nếu ông muốn chết, vậy tôi sẽ giúp ông được như ý!”
Thượng Quan Phó cũng hoàn toàn nổi nóng. Lão ta đã chủ động xuống nước thương lượng với Lý Trọng mà Lý Trọng dám không để ý tới.
Cuộc chiến đấu vừa dừng lại đã trở nên ác liệt hơn.
Chẳng bao lâu, Thượng Quan Phó đã nhìn ra được manh mối. Lão ta nhìn thấy trong đôi mắt đỏ như máu của Lý Trọng có chút giãy giụa như đang cố khống chế bản thân.
“Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy? Lý Trọng, ông có thể nghe được tôi nói chuyện không?”
Trong giây lát, giọng nói của Thượng Quan Phó giống như sấm sét nổ vang bên tai Lý Trọng.
Lý Trọng run rẩy, ánh mắt có chút tỉnh táo, nghiến răng nói: “Thượng Quan Phó, chẳng phải ông muốn thương lượng tiếp sao? Được, tôi không cần năm trăm tỷ nữa, ông cho tôi ba trăm tỷ, tôi sẽ dẫn nhà họ Lý rời khỏi Hoàng thành Thượng Quan”.
Cho dù Thượng Quan Phó không biết xảy ra chuyện gì nhưng có thể cảm giác được Lý Trọng bây giờ rất khác, dường như có lúc mất khống chế, có lúc tỉnh táo.
Chẳng lẽ là lọ thuốc mà lão ta mới uống?
Thượng Quan Phó thầm suy đoán.
Lão ta nghĩ ngợi một lát vaãn nói: “Được tôi đồng ý với ông!”
Nhưng ngay khi lão ta vừa dứt lời, sâu trong cổ họng Lý Trọng phát ra một hét giận dữ xông về phía Thượng Quan Phở.
Thượng Quan Phở không rõ chân tướng cũng tức giận đánh một đòn đối đầu với Lý Trọng, căm phẩn hét lên: “Lý Trọng, ông điên rồi à? Tôi đã đồng ý cho ông ba trăm tỷ mà ông còn muốn liều mạng đánh với tôi sao?”
Lý Trọng không trả lời Thượng Quan Phó, bởi vì mắt Lý Trọng lúc này đã hoàn toàn đỏ như máu, khí thế võ đạo trên người cũng tăng vọt, điên cuồng tấn công Thượng Quan Phó chẳng khác nào một con thú hoang mất kiểm soát.