– Khôi giáp màu đen? Các ngươi là người phương nào?
Đôi mắt Nhiếp Vân nheo lại.
Đồng phục đội thủ vệ thành Lạc Thủy không phỉa như vậy, hắn biết rõ ràng, căn bản không phải là khôi giáp màu đen, vừa nhìn đã biết đám người này không phải là người phủ thành chủ thành Lạc Thủy.
– Làm càn, ngươi tự tiện xông vào phủ thành chủ đã là tử tội, đội trưởng của chúng ta hỏi ngươi, tại sao ngươi không trả lời, thật to gan.
Một binh sĩ lên tiếng rống to.
Nhiếp Vân đã thay đổi dung mạo nhưng thực lực lại cao, đám binh sĩ bình thường này căn bản không nhìn ra thực lực cụ thể, còn tưởng rằng là tiểu nhân vật.
– Hừ!
Hừ lạnh một tiếng, thân thể Nhiếp Vân biến mất, ngay sau đó trên không trung xuất hiện vài thân ảnh, hắn lập tức bóp cổ tên binh sĩ vừa nói chuyện.
– Ta hỏi các ngươi, binh sĩ ban đầu của phủ thành chủ đâu rồi, các ngươi là người phương nào?
Bàn tay bóp cổ tên binh lính, gương mặt Nhiếp Vân không mang theo chút biểu tình gì,
– Lại dám thi triển yêu pháp trước mặt ta, nhất định là yêu nhân, mọi người cùng nhau động thủ, giết yêu nhân này cho ta.
Đội trưởng thấy người trước mắt vừa ra tay đã bóp cổ thuộc hạ của mình, lập tức bị giật mình, còn tưởng rằng đối phương thi thiển loại yêu pháp nào đó cho nên sốt ruột rống to thành tiếng.
Hắn còn chưa hô xong, trên cổ có cảm giác đau đớn, bàn chân cũng rời khỏi mặt đất, bị đối phương dùng tay còn lại bắt lấy.
– Ah…
– Mọi người đừng nhúc nhích…
Lúc này chúng hộ vệ có ngốc cũng biết trước mắt người này thực lực không, tất cả đều dọa sắc mặt biến, liên tiếp lui về phía sau.
– Trả lời ta!
Bàn tay Nhiếp Vân run lên bóp cổ hai người kêu răng rắc.
– Đúng, đúng!
Tên binh sĩ và đội trưởng đều bị bóp cổ run rẩy toàn thân, sợ tới mức vội vàng đáp ứng.
– Chúng ta là binh sĩ thành Lạc Nam, phụng lệnh thành chủ tới nơi này thủ hộ phủ thành chủ ngừa thành Hà Sơn, thành Tế Bắc chiếm nơi đây…
Đội trưởng sợ nói muộn cho nên nói không ngừng.
– Thành Lạc Nam? Thành Hà Sơn? Thành Tế Bắc? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Nhiếp Vân sững sờ.
– Đột nhiên thành chủ thành Lạc Thủy mất tích, thành Lạc Nam chúng ta, thành Tế Bắc cùng các tòa thành khác phân chén canh, đều phái binh của mình tới, chúng ta chỉ là tiểu nhân vật mà thôi, đại nhân hạ thủ lưu tình…
Đội trưởng liên tục cầu xin tha thứ.
– Tám đại thành trấn phân canh?
Gương mặt Nhiếp Vân mang theo lạnh lùng càng nặng.
Trước khi mình đi bảo Dương Ngạn, Phùng Tiêu lưu lại trong thành Lạc Thủy, không nghĩ tới lại bị tám đại thành trấn ngấp nghé, biết sớm như vậy nên lưu Phong Lang Vương hoặc là Hắc Nham lại nơi đây!
– Là thành chủ phân phó chúng ta làm như vậy, không liên quan gì tới ta, ta chỉ là lâu la, thả ta ra!
Trong lời của tên đội trưởng mang theo âm thanh nức nở.
Bọn chúng là binh sĩ trải qua sinh tử, tuy thực lực của người trước mắt cường đại nhưng vẫn không thể làm bọn họ lên tiếng khai báo, mấu chốt là lạnh lùng trong mắt đối phương.
Loại ánh mắt này chính là không đặt nhân mạng trong lòng, chỉ cần mình dám nói một câu nói dối, chỉ sợ nghênh đón hắn chính là tử vong ngay lập tức.
– Thành chủ các ngươi ở đâu?
Nhiếp Vân biết rõ hỏi những lũ tiểu nhân này không ra gì cho nên quát hỏi.
– Bẩm đại nhân, thành chủ của chúng ta đang ngồi thuyền lớn trên Lạc Thủy hà, đang thương nghị công việc với người phụ trách các thành trì.
Đội trưởng vội vàng hô.
– Lạc Thủy hà? Hừ!
Nhiếp Vân đánh tên đội trưởng một kích, tiếng nổ trầm đục vang lên, gân cốt bẻ gẫy, mắt thấy không sống nổi.
– Các ngươi phân thành trấn khác cũng bỏ đi, phân thành Lạc Thủy, chết đi!