Trần phu nhân thấy cảnh tượng như vậy, ngay cả bà ích kỷ hẹp hòi thế nào, cũng không đành lòng tiếp tục chỉ trích Nạp Lan Tuyết, những thứ đối phương vĩnh viễn mất đi so với Băng Băng nhiều hơn rất nhiều. Bà nhịn không được nâng tay xoa đầu nữ nhi của mình, Trần Băng Băng ngay sau đó ôm lấy cánh tay của bà, tựa đầu vào ngực bà khóc không thành tiếng, những giọt nước mắt theo chảy xuống dưới, cơ hồ làm ướt cả vạt áo trước ngực của Trần phu nhân.
Nạp Lan Tuyết lạnh lùng nhìn Trần Băng Băng, nhìn nàng thống khổ, đột nhiên nhíu mày cười một tiếng, nụ cười tràn đầy ác ý: “Rất thống khổ, rất khó chịu phải không, khóc đi, khóc cật lực đi! Dù sao, cuộc sống của ngươi cũng chỉ có thể đến đây, ta chính là đến trả thù, thế nào? Ta muốn Quách Diễn chết, ngươi có năng lực ngăn cản sao? Ta muốn cả Quách gia phải chôn cùng gia tộc Nạp Lan. Hiện tại, các ngươi đã biết tất cả, nhưng các ngươi cũng không thể sửa đổi kết cụcchuyện này, tuy rằng Thái Tử đã vội vàng rời đi, nhưng tội danh của Quách Diễn bất luận như thế nào cũng tẩy thoát không xong! Đến lúc đó, tự nhiên sẽ có người đi ra chỉ chứng hắn, Quách gia các ngươi không có cách nào bảo hộ được con trai của mình, cũng không có cách nào duy trì thanh danh trăm năm, nhất định, Quách gia sẽ bị hủy ở trên tay ta!”
Giờ phút này, gương mặt Nạp Lan Tuyết trở nên tái nhợt, mặt mày càng thêm vẻ oán hận, ngợi trừ vết sẹo thì khuôn mặt của nàng có một vẻ mỹ lệcực hạn, mỹ lệkiacảm động long người, nhưng cũng băng hàn thấu xương.
Nguyên Liệt nhìn cảnh tượng này, thở dài một tiếng, hắn lẳng lặng đi lên phía trước, cầm tay Lý Vị Ương, nhẹ giọng nói: “Không cần khổ sở.”
Chính là bốn chữ này, khiến cho thân thể Lý Vị Ương có chút rụng động. Bên ngoài mưa to mưa tầm tã, bên trong đại sảnh, Lý Vị Ương da thịt như ngọc, sắc mặt ngưng trọng, xuất hiện một loại bi thương nói không nên lời, vẻ đẹp không phải làm động lòng người, mà là làm cho người ta quý trọng.
Nguyên Liệt có thể nhìn thấu nội tâm Lý Vị Ương như vậy, bởi vì nàng tin tưởng Nạp Lan Tuyết, thậm chí còn cho rằng nàng ấy là bạn tốt. Trước kia, lúc Tôn Duyên Quân chết đi, Lý Vị Ương cũng từng rất phẫn nộ, nhưng phẫn nộ khi đó không phải vì bị phản bội, đối với Lý Vị Ương tính cách đa nghi như vậy, nàng rất ít khi tin tưởng người nào, cũng rất ít khi thích người nào, lúc này đây, nàng chủ động thân cận Nạp Lan Tuyết, tin tưởng nàng, giúp đỡ nàng, thậm chí trong thâm tâm, nàng còn xem Nạp Lan Tuyết là bạn tâm giao tri kỷ. Này có lẽ bởi vì Nạp Lan Tuyết cùng Lý Vị Ương tính tình có vài phần tương tự, khiến Lý Vị Ương dần dần yên tâm. Từng ấy năm tới nay, ngoại trừ Nguyên Liệt cùng người Quách gia, không một ai có thể đả kích được tâm tình Lý Vị Ương, nhưng Nạp Lan Tuyết lại không biết quý trọng, làm tổn thương Vị Ương.
Sở có người làm tổn hại đến nàng, hắn nhất định sẽ không dễ dàng buông tha! Ánh mắt Nguyên Liệt lạnh lùng nhìn chằm chằm Nạp Lan Tuyết, trong lòng hắn đã bắt đầu có ý niệm muốn hành động, muốn đưa nữ tử trước mắt xuống địa ngục.
Trần Băng Băng trong lòng mờ mịt, cuối cùng cũng ngừng khóc, bởi vì nàng biết trong tất cả mọi người ở đây, người không có tư cách để khóc nhất chính là nàng, bởi vì tất cả khổ sở đều là do nàng mang đến, ghen tị với tình địch, khiến nàng quên đi bản tính thiện lương của mình, quên đi tình yêu đối với Quách Diễn. Thật sự thích một người, hẳn là nên thành toàn cho người đó chứ không phải giữ lấy, nàng sớm đã quên những lời này, trở nên tràn ngập đố kỵ, trở nên vô cùng xấu xí đáng sợ . Nay, nàng đã không có cách nào đối mặt với chính mình, cũng không có cách nào đối mặt với hai người trước mắt.
Nạp Lan Tuyết đột nhiên nhìn về phía Lý Vị Ương, nàng bình tĩnh nở nụ cười, nói: “Gia nhi, chuyện này trước kia ta chưa từng hối hận, nhưng thực lòng, ta xin lỗi ngươi, bởi vì đã lừa gạt ngươi. Ngay từ đầu, ta đã dùng mưu tiếp cận Quách gia, tiếp cận ngươi, khiến ngươi từng bước một xem ta như là bằng hữu của ngươi. Ta biết, trong lòng ngươi rất thương tâm, mẫu thân ta đã từng nói, để cho người khác rơi lệ, chung quy có một ngày chính mình cũng sẽ rơi lệ. Mẫu thân ta nói không sai, nhìn thấy ngươi khổ sở, ta cũng rất đau lòng, thậm chí hiện tại cũng không hề vui vẻ khi trả thù thành công, một chút cũng không có.”
Lý Vị Ương khâm phục Nạp Lan Tuyết tinh thần kiên định, trong lòng kinh ngạc, bất định, tiến lên từng bước nói: “Nạp Lan Tuyết. . .”
Nạp Lan Tuyết quay đầu đi, thấp giọng nói: “Mặc kệ ngươi tin hay là không tin, ta thực sự rất vui vì được quen biết ngươi, có lẽ, ta là bằng hữu tồi tệ nhất trong cuộc đời ngươi. Có lẽ ngươi sẽ hối hận, hy vọng cho tới bây giờ cũng chưa từng quen biết ta, nhưng từ sâu trong đáy lòng ta, ta vĩnh viễn xem ngươi là bằng hữu, là tri kỷ.”
Lý Vị Ương vốn vững tâm như thép, lúc nghe được lời nói như vậy, trong lòng cũng không tự chủ được có chút biến động, nàng vừa muốn nói cái gì đó, nhưng Nạp Lan Tuyết đã hướng về phía Quách Diễn cười cười, mở miệng nói: “Quách Diễn, ngươi có thể lại gần đây không.”
Quách Diễn nhìn Nạp Lan Tuyết, theo bản năng đứng lên, Quách Trừng bên cạnh ngăn cản hắn: “Nhị ca, không được qua, ai biết nữ nhân này còn muốn làm cái gì nữa!”
Trong lòng Quách Trừng, Nạp Lan Tuyết là kẻ địch, nàng lừa gạt mỗi người trong Quách gia bọn họ, hắn lúc này tràn ngập oán hận đối với đối phương. Hắn cũng biết, Nạp Lan Tuyết là vì quá khổ sở nên mới làm như vậy, nhưng hắn vẫn không có cách nào tha thứ cho kẻ đã lừa gạt bọ họ, cho kẻ đã phản bội người Quách gia!
Lý Vị Ương ẩn ẩn cảm thấy sắc mặt Nạp Lan Tuyết có chút không đúng, nàng lập tức nói với Quách Diễn: “Tam ca, đây là chuyện giữa hai người bọn họ!” Còn chưa nói xong, Quách Diễn sớm đã đẩy Quách Trừng ra, đi đến bên cạnh Nạp Lan Tuyết, cách năm bước chân thì dừng lại.
Nạp Lan Tuyết mỉm cười nhìn hắn, chậm rãi ngồi xuống ghế, cười nói: “Quách Diễn, ta hy vọng ngươi đáp ứng ta một việc.”
Quách Diễn nhìn đối phương, trong lòng run lên, nghe thấy Nạp Lan Tuyết tiếp tục nói: “Dựa theo quy củ trước đây, nếu đã có hôn thư, ta chính là thê tử của ngươi, ngươi không thể hôn ta được sao.”
Quách Diễn nhìn nàng, trên mặt cực kì khiếp sợ, hắn thật không ngờ vào lúc này, đối phương lại đưa ra yêu cầu như vậy. Trần Băng Băng xoay mặt đi, Trần phu nhân không tự chủ được tức giận nói: “Quả thực không biết hổ thẹn!”
Quách Diễn không hề cử động, hắn nhìn nữ tử này, quên mất phải phản ứng như thế nào. Nạp Lan Tuyết trên mặt không hề lộ ra thất vọng, khóe miệng dần dần mỉm cười: “Rất tốt, hôm nay ngươi cũng hận ta.”
Lý Vị Ương nhíu mày, không biết vì sao, nàng ẩn ẩn cảm thấy, Nạp Lan Tuyết hành động như vậy là muốn kiểm chứng xem Quách Diễn có giống mọi người oán hận nàng hay không. . .
Nạp Lan Tuyết không nhìn bất kỳ ai, chỉ lẩm bẩm nói: “Ta là nữ nhi của Nạp Lan gia, không hiếu thuận với cha mẹ, ngỗ nghịch bất hiếu, cố tình làm bậy; ta thân là vị hôn thê của ngươi, không biết tha thứ, lòng đầy cừu hận, có ý đồ trả thù; ta thân là một đại phu, lại tại kê độc dược trong thức ăn của tình địch, khiến cho nàng thần trí hoảng hốt, tâm thần không yên; ta thân là bằng hữu của một người, lại rắp tâm bất lương, thủ đoạn tàn nhẫn, tất cả đều là lừa gạt. . . Ta sớm được cha mẹ dạy dỗ, nhưng ta căn bản đều đã vứt bỏ. . . Căn bản Nạp Lan Tuyết sớm đã đã chết, khó trách, ngươi không còn cách nào yêu ta.”
Nàng nói xong, ôn nhu cười một tiếng: “Ta là người như vậy, còn mặt mũi nào sống trên đời này nữa đây?”
Quách Diễn còn chưa ý thức được có gì không đúng, đã thấy Nạp Lan Tuyết từ trong tay áo rút ra đoản kiếm, thản nhiên cười, nụ cười sáng lạn như thế, giống như một đóa hoa tươi nở rộ. Sau đó, ánh kiếm chợt lóe, máu tươi tung toé, nàng đã muốn đâm đoản kiếm vào chính giữa ngực mình, Quách Diễn kịp thời tiến lên, ôm thân thể nàng vào trong lồng ngực, kích động lấy tay bịt lại vết thương, nhưng máu tươi cứ chảy mãi, không có cách nào ngăn cản được.
Quách Diễn đau đớn kêu lên: “Tuyết Nhi, là ta có lỗi với nàng, đều là sai lầm của ta, tất cả đều do ta sai!”
Nạp Lan Tuyết khóe mắt đuôi mày mang theo ý mỉm cười, giống như một đóa hoa tươi nở rộ, chỉ trong chốc lát đã trở nên khô héo.
Quách Diễn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng đau đến mức như muốn vỡ ra, đỉnh đầu đau nhói, trước mắt một mảnh đen kịt, tựa hồ linh hồn của chính mình đã rời khỏi xác, không có tư tưởng, thậm chí cũng không có cảm tình, muốn khóc cũng khóc không được, nhưng Nạp Lan Tuyết mà hắn ôm ấp trong ngực cũng đã không còn hơi thở nữa. Quách Trừng cùng Quách Đôn vọt lên, định xem xét hơi thở của Nạp Lan Tuyết, nhưng người đã bị Quách Diễn ôm chặt lấy, chết sống cũng không chịu buông tay. Quách Trừng lớn tiếng khuyên bảo hắn, nhưng Quách Diễn lại không nghe thấy, hắn ôm lấy Nạp Lan Tuyết, không nhìn thấy bất kỳ ai, trên vạt áo nhiễm đầy máu tươi cùng cặp ánh mắt tràn ngập bi phẫn tuyệt vọng, khiến cho mỗi người trong Quách gia đều trầm mặc.
Lý Vị Ương căn bản không nghĩ đến Nạp Lan Tuyết sẽ hành động như vậy, bởi vì nàng biết đối phương là người thông minh, một người thông minh thường thường sẽ trân trọng sinh mệnh, Nạp Lan Tuyết biết rõ ràng người Quách gia không thể nào giết nàng, hơn nữa khi nghe được tất cả mọi chuyện xảy ra với gia tộc Nạp Lan, không một ai còn muốn lấy tính mạng của nàng, kể cả nàng đã làm sai rất nhiều chuyện.
Nhưng, Nạp Lan Tuyết đã chết. Nàng không có cách nào đối mặt với chính mình, trong đầu Quách Diễn hiện lên cảnh tượng lúc bọn họ quen biết.
“Ta tên là Nạp Lan Tuyết, ngày ta sinh ra bầu trời đang trong xanh đột nhiên xuất hiện hoa tuyết, cho nên cha mẹ đặt tên này cho ta.”
“Vì sao phải đi, ta không sợ liên lụy, chàng hiện tại là bệnh nhân, nên phải nghe ta!”
“Được, chàng đi đi, ta sẽ chờ chàng đến cưới ta, mặc kệ tới khi nào, ta vẫn sẽ chờ!”
Những lời này, cảnh tượng này, từng cảnh tượng một hiện lên rõ ràng trong đầu Quách Diễn. Quách Diễn đã hiểu rõ tất cả, Nạp Lan Tuyết vốn nên là tân nương của hắn, nay đã không còn hơi thở nằm trong lòng hắn, tất cả đều là sai lầm của bản thân hắn, là hắn làm thương tổn đến nữ tử vô tội này, từ lúc hắn quyết định vứt bỏ Nạp Lan Tuyết, hắn nhất định Nạp Lan Tuyết sẽ chết ở trong tay mình.
Nguyên Liệt lắc đầu, Nạp Lan Tuyết thật sự là quá thông minh, thông minh đến mức làm cho người ta cảm thấy trong lòng phát lạnh, nàng cùng Lý Vị Ương tựa hồ giống nhau ở điểm quyết tuyệt, nếu nàng còn sống, Quách Diễn có khả năng sẽ oán hận nàng, những gì nàng làm sẽ khiến trái tim Quách Diễn băng giá, thậm chí có khả năng hủy đi những hồi ức đẹp trong quá khứ về tình yêu với nàng, nhưng nàng đã chết, lại chết vừa đúng thời điểm. Trong mắt Nguyên Liệt, đây cũng là một thủ đoạn Nạp Lan Tuyết dùng để trả thù Quách Diễn, nàng chết đi như vậy, biến thành một cây cổ thụ trong lòng Quách Diễn, vĩnh viễn ngăn cách hắn cùng Trần Băng Băng. Cái chết, chính là mặt khác của sự vĩnh hằng.
Lý Vị Ương vẫn không nhúc nhích, không ai khiến nàng có tình cảm được như với Nạp Lan Tuyết, cũng không ai hiểu rõ Nạp Lan Tuyết như nàng, lúc này thế giới trước mặt như sụp đổ, từ đáy lòng là sự tuyệt vọng cùng thê lương, nàng còn sống chính là động lực. Từ người yêu trở thành người xa lạ, Nạp Lan Tuyết đã phản bội nguyên tắc của chính mình, đúng như nàng ấy đã nói, Nạp Lan Tuyết sớm đã chết, chết ở thời điểm nàng bị Quách Diễn gạt bỏ. Không có cách nào đối mặt với tất cả, ngay cả với Nạp Lan Tuyết, nàng ấy cũng không thể đối mặt, mặc dù là chính mình.
Quách Diễn ôm chặt lấy Nạp Lan Tuyết, không nhìn vào bất kỳ ai, thất tha thất thểu bước ra bên ngoài.
Quách Trừng muốn tiến lên ngăn hắn lại, nhưng Tề Quốc Công đã thở dài nói: “Cứ để hắn đi thôi.”
Quách Diễn ôm Nạp Lan Tuyết rời khỏi đại sảnh, Lý Vị Ương không tự chủ được bước theo sau hắn. Lúc ra khỏi đại sảnh, Lý Vị Ương quay đầu nhìn lại, Trần Băng Băng đờ đẫn ngồi dưới đất, không hề phản ứng, như đã không còn hứng thú với tất cả mọi chuyện. Quách Diễn từng bước đi đến phòng ngủ của mình, sau đó hắn đặt thân thể Nạp Lan Tuyết lên giường, rồi đứng dậy tìm kiếm xung quanh, lại không biết rốt cuộc muốn tìm cái gì.
Lý Vị Ương nhìn hắn, trên mặt toát ra một tia kinh ngạc, nói: “Nhị ca, nhị ca rốt cuộc muốn tìm cái gì?”
Quách Diễn cũng không ngẩng đầu lên, chỉ tiếp tục tìm kiếm. Lý Vị Ương tiến lên từng bước, cẩn thận nhìn lên, phát hiện Quách Diễn trong tay cầm một dải lụa hồng, nàng trong lòng vừa động, phản ứng lại, nói: “Nhị ca muốn tìm hồng trù sao?”
Quách Diễn quay đầu, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Đúng, ta muốn tìm hồng trù, Tuyết Nhi đã từng nói, nàng là thê tử của ta, nhưng ta không thể cùng nàng thành thân, đây đều là sai lầm của ta, hiện tại, thứ ta có thể bù đắp cho nàng ấy chính là hôn lễ”
Lý Vị Ương nhìn thần tình Quách Diễn, cảm thấy hắn nói có chút không thích hợp, nàng nhẹ giọng phân phó Triệu Nguyệt, nói: “Ngươi theo lời nhị thiếu gia phân phó đi làm, hơn nữa phong tỏa sân này, không cho bất kỳ ai tiến vào!”
Triệu Nguyệt gật đầu lên tiếng, lập tức bước nhanh rời đi.
Nạp Lan Tuyết nằm trên giường, sắc mặt tro tàn. Quách Diễn kê đầu nàng gối lên đầu gối của mình, lấy một chiếc lược ngọc, cúi đầu sửa sang lại từng sợi tóc cho nàng, tuy rằng là ban ngày, nhưng nhìn thấy tình cảnh như vậy, vẫn làm cho người ta cảm thấy vô cùng quỷ dị. Lý Vị Ương nhíu mày, nói: “Nhị ca. . .”
Quách Diễn không ngẩng đầu, lúc này, Quách phu nhân cùng đám người Quách Trừng cũng đã chạy tới, Quách phu nhân mặt rơi đầy lệ, nói: “Diễn nhi, con làm gì vậy? Nạp Lan cô nương đã chết, con nên để nàng được an tang đi thôi.”
Quách Diễn ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: “Mẫu thân, mẫu thân đã đến rồi.”
Quách phu nhân thấy ánh mắt hắn có chút khác thường, tiến lên vài bước, tới gần hắn nói: “Diễn nhi. . .” Lời của bà còn chưa nói xong, đột nhiên nghe thấy tiếng quát chói tai của Quách Diễn: “Đứng lại!”
“Diễn nhi, con rốt cuộc làm sao vậy?”
Quách Diễn ôm chặt thi thể Nạp Lan Tuyết, vẻ mặt đề phòng: “Các ngươi không được tới gần ta, đừng cho là ta không biết, các ngươi đều không có ý tốt, ta sẽ không để các ngươi làm thương tổn đến Tuyết nhi!”
Quách phu nhân ôn nhu nói: “Diễn nhi, Nạp Lan cô nương đã chết rồi.”
“Nói bậy!” Quách Diễn lớn tiếng nói, lại để thân thể Nạp Lan tuyết gối đầu lên đùi mình, nói: “Nàng không chết, nàng chỉ đang ngủ thôi!”
Lý Vị Ương cùng tất cả mọi người giật mình nhìn đối phương, tâm thần Quách Diễn thật sự quá mức không bình thường.
Đúng lúc này, tay Quách Diễn dừng ở trên mặt Nạp Lan Tuyết, hắn thì thào lẩm bẩm: “Rất lạnh phải không.” Sau đó hắn đột nhiên cầm tay Nạp Lan Tuyết, đặt lên ngực mình, muốn để tay nàng được ấm áp. Mọi người hai mặt nhìn nhau, ai cũng không biết nên làm gì. Lại nghe thấy Quách Diễn thấp giọng hỏi: “Tuyết Nhi, nàng khát rồi phải không?” Sau đó hắn ngẩng đầu, nói với bọn họ: “Người đâu, mang một ly trà đến cho ta.”
Tất cả mọi người lẳng lặng nhìn hắn, trong ánh mắt dẫn theo một tia sợ hãi. Chỉ có Quách phu nhân đi đến bên cạnh, mang theo một chén trà, chủ động đưa tới trước mặt Quách Diễn. Quách Diễn chộp lấy, mỉm cười nói: “Tuyết Nhi, ta sẽ giúp nàng uống trà.” Hắn đưa chén trà đến bên môi Nạp Lan Tuyết, nhưng người đã chết, làm sao có thể uống nước được, nước trà theo khóe miệng chảy xuống dưới. Hắn luống cuống tay chân, dùng tay áo của mình lau sạch sẽ khóe miệng Nạp Lan Tuyết, vô cùng ôn nhu, an ủi nói: “Tuyết Nhi, sao nàng lại không uống , không thấy khát phải không?”
Nguyên Liệt nhìn Lý Vị Ương, thấp giọng nói: “Vị Ương, chỉ sợ phải mời đại phu đến xem cho nhị ca nàng rồi.”
Quách phu nhân trong lòng đau đớn cực điểm, một đôi oan gia này, quấn quýt si mê, đến chết cũng không rời.
Lý Vị Ương lắc đầu, nay Quách gia gặp phải vô số chuyện phiền toái, chuyện của Quách Diễn tuyệt đối không thể truyền ra ngoài. Đặc biệt là cái chết của Nạp Lan Tuyết, nếu để cho người ta biết Quách Diễn lúc này đang ở trong Quách phủ, thật là sẽ xảy ra sóng to gió lớn. Nàng trong lòng thở dài một hơi. Không có Quách Diễn, bước tiếp theo trong kế hoạch của nàng không có cách nào tiến hành được.
Quách Diễn cảm giác được Nạp Lan Tuyết rất lạnh, hắn sợ run cả người, dùng áo ngủ bên cạnh đắp thêm lên người Nạp Lan Tuyết.
Sau đó ba ngày, mặc kệ người Quách gia khuyên bảo như thế nào thuyết, Quách Diễn đều chết sống không chịu buông thi thể Nạp Lan Tuyết.
Sự nhẫn nại của Lý Vị Ương đến chạng vạng ngày thứ ba đã đến cực hạn, quyết định thật nhanh nói: “Sai người tại mỗi ngày hạ thuốc mê vào thức ăn và nước uống của nhị ca.”
Quách phu nhân nhìn Lý Vị Ương, giật mình nói: “Gia nhi, con đây là. . .”
Lý Vị Ương ánh mắt băng lãnh, nói: “Nhị ca muốn điên, chúng ta cũng không thể điên cùng hắn, người đã chết ba ngày, thi thể nhất định phải mau chóng hạ táng, nếu không sẽ hôi thối. Chẳng lẽ chúng ta cứ thế trơ mắt nhìn Nạp Lan Tuyết chết cũng không được an bình sao?”
Quách phu nhân thở dài một tiếng, đến nay bà đã không biết dạng tình cảm đối với Nạp Lan Tuyết rốt cuộc là loại gì, cô nương ấy đã làm hại Quách gia đến nông nỗi này, nhưng bà lại không có cách nào hận nàng dù chỉ một chút. Nói mới nhớ, Nạp Lan Tuyết kỳ thực có vô số cơ hội giết chính mình cùng Lý Vị Ương, nhưng nàng không làm như vậy, thân là một đại phu, nàng ấy hết sức tận tâm cứu chữa cho người bệnh.
Lý Vị Ương giọng nói không quá âm lãnh: “Một ngày nào đó, ta sẽ kể lại mọi chuyện cho người đời sau biết tất cả!”
Theo như lời Lý Vị Ương, người Quách gia cho thuốc mê vào thức ăn của Quách Diễn, lúc này mới có thể hạ táng thi thể Nạp Lan Tuyết, nhưng lúc Quách Diễn tỉnh lại, việc đầu tiên chính là tìm kiếm Nạp Lan Tuyết, lúc hắn tìm khắp nơi mà không thấy, cả người giống như nổi điên, gặp ai cũng hỏi, hỏi không được thì đuổi đánh. Quách Trừng đi lên ngăn cản hắn, hắn thậm chí còn rút ra bội kiếm chém lung tung về phía Quách Trừng. Quách Trừng có thế mới biết nhị ca của mình thực sự bị điên rồi. Hắn cùng Quách Đôn mỗi người một bên, mạnh mẽ đến cưỡng chế Quách Diễn. Quách phu nhân thất thanh khóc lớn, không biết phải làm sao, mà Lý Vị Ương trong lòng đè nặng lửa giận, bước nhanh tiến lên, cho Quách Diễn một bạt tai thật mạnh, âm thanh kia thanh thúy vang vọng, quanh quẩn trong khắp sân viện, tất cả mọi người đều ngây dại.
Lý Vị Ương lạnh lùng nói: “Nạp Lan Tuyết là bị nhị ca hại chết! Hiện tại nhị ca có tư cách gì ở trong này điên điên khùng khùng, làm hại mọi người trong nhà phải lo lắng cho nhị ca!”
Quách phu nhân vội vàng kéo Lý Vị Ương nói: “Gia nhi, con không cần trách hắn thêm nữa.”
Lý Vị Ương cười lạnh một tiếng, trong mắt mang theo lửa giận vô tận, nói: “Chẳng lẽ mẫu thân còn không rõ sao, Nạp Lan Tuyết vì sao nói nàng đến để trả thù!”
Quách Diễn cả người chợt ngẩn ra, hắn không dám tin nhìn Lý Vị Ương, mà những người khác trong Quách gia cũng đều nhìn nàng, không biết nàng rốt cuộc đang nói cái gì.
Lý Vị Ương nhìn Quách Diễn, từng chữ từng chữ nói: “Nàng nói như vậy, là vì muốn mỗi người chúng ta đều oán hận nàng, cũng không cần nhớ tới nàng, chẳng lẽ nhị ca còn không rõ sao. Nàng không phải đến để trả thù, nàng bị người khác ép buộc mà đến, cái gì mà thủ lĩnh phản quân tru sát gia tộc Nạp Lan, chuyện này căn bản chỉ là nói dối, người trong gia tộc Nạp Lan tất cả đều chết trên tay Bùi hoàng hậu! Không, tất cả đã rất rõ ràng, Bùi hậu đã dùng toàn bộ tính mạng của mọi người trong gia tộc Nạp Lan, buộc Nạp Lan Tuyết phải làm tất cả chuyện này, đã hiểu chưa!”
Nguyên Liệt đã nhận được tin tức của gia tộc Nạp Lan đang mai danh ẩn tích, Lý Vị Ương cũng đã bắt đầu hoài nghi, đến một ngày nhìn thấy Nạp Lan Tuyết thần sắc áp lực thống khổ, Lý Vị Ương mới hiểu hết được.
Quách Diễn khiếp sợ nhìn Lý Vị Ương, một chữ cũng không nói nên lời, trên mặt dáng vẻ cuồng loạn chầm chậm biến mất, ánh mắt khôi phục lại vẻ anh minh, bên cạnh Quách Trừng cùng Quách Đạo lúc này mới buông lỏng hắn ra. Quách Diễn nhìn phía Lý Vị Ương nói: “Muội nói lại những lời vừa rồi một lần nữa.”
Lý Vị Ương giọng nói giống như đốm lửa giữa trời đông giá rét: “Nói bao nhiêu lần cũng chỉ có một sự thật, kẻ đứng sau màn giật dây chính là Bùi hoàng hậu! Chẳng lẽ nhị ca yêu thương Nạp Lan Tuyết lâu như vậy, lại không hiểu tính cách của nàng sao? Ở trong lòng muội hiểu rõ, nàng căn bản có thể dừng lại tất cả, nhưng nàng không làm vậy, nếu không có nguyên nhân trọng yếu, nàng ấy đâu cần mạo hiểm để bị phát hiện!”
Nạp Lan Tuyết bề ngoài ôn nhu trầm lặng, kì thực rât trọng tình trọng nghĩa, vì gia tộc Nạp Lan, nàng cam chịu làm một quân cờ, tự mình đem bản thân hiến tế, giống như lửa địa ngục đốt cháy tất cả, nàng chẳng sợ yêu Quách Diễn, làm việc nhẫn tâm trái với lòng mình, mỗi một cái nhăn mày hay một tiếng cười, cũng chỉ là trò đùa trong tay người khác.
Lý Vị Ương bản tính lạnh lùng, lòng nghi ngờ rất nặng, lại duy nhất đối với nàng là không đành lòng, ban đầu cùng là thân phận nữ tử lưu lạc đồng bệnh tương liên, cùng là lòng đầy oán giận không có chỗ phát tác, sau lại không thể bỏ qua vì thấy tính cách đối phương cũng cố chấp như mình, vô cùng ương ngạnh, thậm chí cuối cùng chém giết, cũng có những cảm giác thống khoái giống nhau.
Nếu là người khác thì Lý Vị Ương đã sớm không chút do dự mà đưa kẻ địch xuống địa phủ, nhưng lại cố tình là Nạp Lan Tuyết. Lúc nàng phát hiện ra ý đồ của đối phương, cũng không ra tay trước, ngược lại hao phí không biết bao nhiêu tâm cơ để mong nàng ấy quay đầu, đúng là đã hết sức kiên nhẫn rồi.
Trong khoảng thời gian Lý Vị Ương ở bên cạnh đối phương, Nạp Lan Tuyết mỗi khi xuất hiện trước mặt nàng đều có vẻ như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, thế mới khiến cho nàng hoài nghi. Mà lúc này Lý Vị Ương mới hiểu được, kỳ thật Nạp Lan Tuyết đã sớm muốn nói ra tất cả, đáng tiếc, tính mạng toàn bộ gia tộc Nạp Lan đều nằm trong tay Bùi hoàng hậu, nàng không thể không làm như vậy, không thể không lừa gạt chính mình. Kế hoạch này lúc mới bắt đầu đã không thể thành công, Nạp Lan Tuyết đã biết toàn gia tộc nhất định chết ở trên tay Bùi hậu.
Sinh mệnh chính là mục tiêu để hành động, đáng tiếc Nạp Lan Tuyết không phải người vô tình, nàng không có biện pháp thay đổi kết cục, chỉ có thể lấy cái chết để cho mọi người tìm thấy lối ra, nhưng màn diễn này, Lý Vị Ương nàng, không muốn diễn đến cùng cũng không được!
—— lời ngoài mặt ——
Nữ nhân ta yêu thương nhất đã chết, ta rất đau lòng, các ngươi đều là cặn bã, không có lương tri, không phải ta nghĩ muốn để Quách Diễn tỉnh táo lại, phản kích kẻ địch, hắn còn có điểm dùng, khiến cặn bã nam phát huy ưu điểm. . .
……………
M.A: Đọc thấy thương Nạp Lan Tuyết vô cùng, cũng chỉ là một quân cờ trong tay tác giả, huhu huhu