Cá Mập ác độc nói.
Trinh Tú bị Dương Thần ôm vào ngực, xấu hổ, giận dữ muốn giãy ra, nhưng làm thế nào cũng không thoát được vòng tay Dương Thần, cảm giác vòng tay nóng bỏng ở eo mình, ở chỗ mẫn cảm, Trinh Tú có thể nghe được chính tim mình đập.
– Chú, chú tránh ra! Đừng dính vào việc này!
Trinh Tú sốt ruột kêu lên.
Dương Thần vươn tay kia vuốt lên khuôn mặt trắng mịn của Trinh Tú, nói:
– Con gái đánh nhau không tốt, nếu đã quyết định làm người tốt thì đi học cách làm một cô gái đi.
Trinh Tú bị hành động đột ngột vô cùng thân thiết này làm sững lại, trong lúc nhất thời ngây ra, dường như quên hết mọi chuyện xung quanh mình.
Cá Mập hai mắt dữ tợn nói:
– Trinh Tú, đây là gã ngốc mà em mới tìm được à, xem ra chẳng ra làm sao cả.
Trinh Tú hai mắt đỏ lên, giãy giụa điên cuồng đứng lên, từ trong lòng Dương Thần chui ra, đứng chắn trước mặt Dương Thần.
– Anh ta chỉ là người đi ngang qua, không liên quan gì đến tôi, anh có việc gì cứ giải quyết với tôi, hôm nay tôi sẽ giải quyết hết!
– Hừ, có quan hệ gì với hắn không, không phải việc em định đoạt được, hôm nay cả hai người đừng hòng chạy được. Trinh Tú, anh sẽ cho em biết, rời khỏi bọn anh em sẽ chẳng là cái gì hết…
Cá Mập nói xong, cùng hai gã khác trong đảng Xe Bay xông lên, từng bước tiến sát về phía Trinh Tú.
Trinh Tú vội vàng xoay người muốn để Dương Thần chạy trốn, nhưng mới quay lại đã phát hiện Dương Thần không còn ở phía sau cô.
– Ui da!
Chỉ nghe thấy hai tiếng kêu lên, Trinh Tú hốt hoảng nhìn lại, hai gã côn đồ lúc nãy còn rất kiêu ngạo đã bị Dương Thần một tay đánh cho ngã ra mặt đất!
Dương Thần thản nhiên liếc mắt nhìn Cá Mập một cái, không đợi gã ra tay đã tát một cái lên mặt gã!
“Chát!”
Thân hình Cá Mập vặn vẹo, lại té nhào lần nữa ra đất, thất điên bát đảo, dường như bị choáng váng không nhẹ.
Đối phó với ba tên như vậy, Dương Thần dường như nhắm mắt cũng có thể đánh chết chúng.
Trinh Tú cũng trong lúc nhất thời không phản ứng lại kịp, dường như không thể tin được ông chú lúc nãy còn nhã nhặn lại đột nhiên ra tay ác độc, hơn nữa lại mạnh tay như vậy!
Đột nhiên, từ góc phố vọng đến tiếng còi xe cảnh sát, hai chiếc mô tô cảnh sát đèn nháy lấp loáng, tiếng động cơ gào thét chạy đến gần!
Có lẽ là người dân ở đây thấy có đánh nhau, hoảng loạn báo cho cảnh sát.
Trinh Tú sắc mặt trắng nhợt, đẩy Dương Thần vài cái.
– Chú, chạy mau, cảnh sát đến đấy! Bị bắt thì không xong đâu!
– Sao phải chạy, chuyện này cũng không phải do chúng ta.
Dương Thần cười nói.
Trinh Tú không rảnh giải thích với Dương Thần, đẩy Dương Thần nhưng không được, muốn chạy trốn nhưng lại không bỏ lại sạp hàng của mình được, huống chi, Dương Thần giúp cô ra tay, cô trong lòng rất rối cũng không nỡ chạy một mình, chỉ có thể liên tục dậm chân, lo lắng.
Hai gã cảnh sát vừa xuống xe, lập tức rút súng ra, hỏi:
– Có chuyện gì xảy ra?!
Không đợi Dương Thần và Trinh Tú mở miệng, hai gã côn đồ ngã dưới đất liền hét lớn:
– Anh cảnh sát, là đôi nam nữ chó này đánh chúng tôi, mau bắt bọn họ!
– Không đúng, là bọn họ đến quấy rối trước!
Trinh Tú vội lên tiếng giải thích.
Hai gã cảnh sát cau mày nhìn Dương Thần và Trinh Tú, sau đó nhìn ba chiếc mô tô sau lưng, cười lạnh vài tiếng:
– Không phải nói nhiều, tất cả đều về đồn!
Rất nhanh, gã cảnh sát gọi đến một chiếc xe thi hành nhiệm vụ, cùng một chiếc xe kéo, chở bọn Dương Thần năm người về đồn cảnh sát.
Xe hàng của Trinh Tú và mô tô của ba người kia tất cả đều bị cảnh sát thu giữ.
Hơn mười phút sau, năm người bị cảnh sát đẩy xuống xe, Trinh Tú thấy Dương Thần cũng bị đưa tới đồn cảnh sát, trong lòng rất băn khoăn, thấp giọng nói với Dương Thần:
– Xin lỗi.
Dương Thần thản nhiên cười:
– Không cần nói vậy, đến lúc đó đừng thu tiền cơm chiều của chú là được rồi.
Vẻ mặt Trinh Tú đang ảm đạm, rốt cục nhoẻn miệng cười:
– Cảm ơn chú.
Dương Thần kỳ thật trong lòng tự cười thầm, làm thế nào mà lại đến đồn cảnh sát rồi, dường như về nước, bản thân rất có duyên với đồn cảnh sát.
Đi tới phòng làm việc lớn không thể quen thuộc hơn, không ít cảnh sát trực ban nhìn Dương Thần ánh mắt quái dị, rõ ràng rất buồn bực, người này sao lại tới đây nữa rồi.
Ba gã trong băng Xe Bay tất nhiên là đối tượng được quan tâm đặc biệt, mới nhìn qua quần áo, trang bị, đã bị cảnh sát đưa tới một phòng thẩm vấn đặc biệt, có người chuyên trách thẩm vấn. Bọn Cá Mập lúc trước kiêu ngạo như thế nào, lúc này đến đồn cảnh sát cũng đã chịu ngoan ngoãn, dường như lúc trước đã phải nếm mùi đau khổ.
Dương Thần và Trinh Tú ngồi đối diện hai gã cảnh sát, lại bắt đầu qui trình thẩm vấn chán ngắt.
Lúc này, Thái Nghiên vừa nói vài chuyện với mấy viên cảnh sát khác, vừa đi từ ngoài vào, nhìn thấy Dương Thần cùng cô gái nào đó cùng bị thẩm vấn, cô cau mày lại, bảo mấy người đi làm việc trước, chính mình thì quan tâm đi lên hỏi:
– Dương Thần, anh lại làm sao rồi?
Dương Thần nhìn thấy Thái Nghiên, hơi ngượng ngùng, cười nhẹ, kể lại chuyện lúc nãy xảy ra.
Trinh Tú nhìn thấy Thái Nghiên như chuột thấy mèo, đầu cúi gằm xuống tận ngực, thấy Dương Thần và Thái Nghiên nói chuyện thoải mái với nhau như là chỗ quen biết, cô hơi kinh ngạc.
Thái Nghiên sau khi nghe xong, đột nhiên cười nghiền ngẫm, giơ tay vỗ vỗ vai Trinh Tú, nói:
– Trinh Tú, đây là lần thứ tư đến chỗ tôi rồi nhỉ!
Trinh Tú cắn môi, không dám nhìn mặt Thái Nghiên, hốc mắt có chút ươn ướt, giọng nói yếu ớt:
– Cục trưởng Thái … tôi.. tôi không cố ý…
Lần thứ tư? Dương Thần ngạc nhiên, cảm thấy cô bé này không đơn giản.
Trinh Tú thấy Dương Thần nét mặt kinh ngạc, cho là Dương Thần chán ghét mình, khuôn mặt ảm đạm, cúi đầu buồn bã.
Thái Nghiên thấy thế, lạ lùng nhìn Dương Thần, ghé vào tai Dương Thần nói thầm:
– Dương Thần, anh sao lại đến cô bé Trinh Tú cũng không tha vậy, cô bé mới đầy mười tám tuổi thôi.
Không phải cô bé nói hai mươi tuổi sao? Hóa ra là tuổi mụ… Dương Thần buồn bực nói:
– Cô nói gì vậy, hôm nay tôi mới quen cô bé.
Trinh Tú nghĩ Dương Thần muốn làm rõ mối quan hệ với cô, trong lòng đau xót, nhưng lại nói thêm:
– Cục trưởng Thái, chú ấy chỉ là khách đi ngang sạp hàng, chú ấy không liên quan đến việc lần này, cầu xin mọi người thả cho chú ấy về.
Dương Thần và Thái Nghiên ngẩn ra, không ngờ lúc này mà Trinh Tú còn muốn giúp Dương Thần thoát thân.
Nhìn vẻ mặt thành khẩn, lo lắng của Trinh Tú, Thái Nghiên không tin lời Dương Thần, thở dài một cái, nhìn Dương Thần bất mãn.
Dương Thần dở khóc dở cười, việc này đúng là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch được.