Giọng Khương Tình rất đạm bạc, lại làm da đầu người ta tê dại.
Ở dưới khiêu khích đó, thân thể của cô càng lúc càng thèm khát, rất muốn, muốn càng nhiều.
“Nhanh ah… nhanh hơn đi…” Hạ Nhi rên siết.
Hai ngón tay Khương Tình ngay lập tức cử động rất nhanh, đâm vào rút ra vô cùng mạnh bạo.
Hạ Nhi cuối cùng cũng ý thức được bản thân hôm nay thật sự chọc giận Khương Tình rồi, nhưng…
“A… Chậm một chút… a…”
Ngón tay ở trong *** ***** không ngừng đẩy vách thịt chật hẹp ra, mỗi lần Khương Tình rút hai ngón tay ra ngoài, vách thịt bên trong lập tức co lại, sau đó hai ngón tay lại dùng lực cắm sâu vào trong, cứ liên tục như thế.
Hạ Nhi cảm thấy mình sắp điên mất rồi, thân thể tuy không phải là không một mảnh vải nhưng chả khác nào loã thể cả, lưng dựa vào cửa kính, bên ngoài là khu vườn hoa hồng luôn thỉnh thoảng có người hầu ra vào chăm sóc.
Cái cảm giác sợ hãi nếu bị ai đó nhìn thấy quanh quẩn trong đầu cô, rất choáng váng, rất hoảng loạn, rất khẩn trương.
Bởi vì quá khẩn trương lại sợ hãi, *** ***** liền co rút đến sít hơn ngày thường, khiến hai ngón tay Khương Tình cơ hồ chen không vào, cử động có chút khó khăn.
“Thả lỏng. Không ai thấy em đâu.”
Giọng Khương Tình nhàn nhạt, thanh lãnh đạm mạc vang lên bên tai cô.
Tiếng nước nhóp nhép dâm đãng lại phóng túng nói không nên lời, ở trong căn biệt thự xa hoa, lại có vẻ phá lệ dâm loạn.
“Chậm lại, Tình… ah…”
*** ***** vì sự điên cuồng mạnh bạo của Khương Tình mà co rút một chút, chất lỏng theo khe hẹp chảy dọc trên đôi chân trắng nõn như ngọc.
Khương Tình không dừng lại tốc độ, khẽ cúi đầu hôn từ tai tới cần cổ, chầm chậm đi xuống… rất tinh tế, dần dần lại có thêm sự ôn nhu và kiên nhẫn.
“Ah…”
Hạ Nhi cắn môi, cô không ngừng vặn vẹo thân mình, giống như vô cùng hưởng thụ quá trình này.
Khương Tình cũng không vội, rất kiên nhẫn gặm mút từng điểm nhỏ khắp người cô, từ từ trượt tới bầu ngực căng tròn.
Đầu lưỡi chậm rãi tiếp cận đầu nhũ hoa hồng nhạt đang dựng đứng, Hạ Nhi nâng người lên, muốn giúp Khương Tình dễ dàng ngậm lấy.
Khương Tình lơ đãng bỏ qua.
Hạ Nhi đang rất khát vọng, đợi không được điều mình muốn liền có chút bất mãn.
Cô thở hổn hển hạ tầm mắt, trông thấy Khương Tình vẫn đang hôn lên bầu ngực cô, nút từng dấu hôn ngân đỏ rực, dừng ở mỗi một tấc da thịt đều để lại một đoá hồng mai rực rỡ, chỉ duy nhất không đụng tới hai đầu nhũ hoa đang khó chịu của cô.
Nhìn điểm nhỏ nhũ hoa hồng nhạt ở trước mặt đong đưa qua lại, Khương Tình phớt lờ, cắn mút chậm rãi xung quanh quầng nhũ hoa, cũng cách đầu nhũ hoa càng lúc càng gần.
Hai ngón tay ra vào bên trong **** ***** thả chậm lại tốc độ, không còn mạnh bạo, chỉ đâm vào rất sâu, lại chọc ngoáy xoay tròn, hơi cong nhẹ hai đầu ngón tay, dùng sức móc thẳng lên.
Hạ Nhi ngay lập tức cứng đơ cả người, trong đầu một mảnh mơ mơ hồ hồ không rõ nữa.
“Hah… Chị…”
“Khó chịu sao?”
Khương Tình khàn giọng hỏi.
Vừa nói chuyện, bàn tay rảnh rỗi nhẹ nhàng lướt qua trên đầu nhũ hoa đang mẫn cảm của cô.
“A…” Hạ Nhi vô thức mà rên rỉ, hiện tại, cô chịu không nổi kể cả một khiêu khích nhỏ.
Khương Tình rất lãnh đạm, nụ hôn nhỏ vụn từng chút rơi trên ngực cô.
“Ưm!” Ở trong miễn cưỡng phản ứng lại, Hạ Nhi không chịu nổi nữa, lập tức gật đầu, dùng ánh mắt cầu xin nhìn Khương Tình.
“Khó chịu! Muốn..” Cô nỉ non vô cùng uỷ mị.
Bộ dạng này muốn có bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương.
Khương Tình dùng một tay nâng mông cô lên, lưng cô áp thẳng trên cửa kính, vươn đầu lưỡi, chậm rãi tới gần đầu nhũ hoa hồng nhạt đang mời gọi.
“A…” Khi đầu lưỡi nóng bỏng ướt át vừa chạm tới đỉnh nhũ hoa. Hạ Nhi ngẩng đầu, kiều mị rên rỉ một tiếng rất khẽ.
Cái loại cảm giác này, giống như có một dòng điện mạnh đánh tới, từ đầu lưỡi Khương Tình truyền vào thân thể của cô, đi khắp toàn thân.
“Hah…”
Lòng bàn tay mang theo độ ấm ở mông cô nhẹ nhàng lướt qua, Hạ Nhi giật mình một cái, toàn thân rung động.
Khương Tình ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt vừa như mây mù vừa như trăng đen, bàn tay vẫn vững vàng nắm giữ quyền chủ động, áo sơ mi trắng trên người có phần nhàu nhĩ nhưng hơi thở không hề hỗn loạn.
“Hạ Nhi! Em phải nhỡ kĩ cái nào là quan trọng nhất. Tôi… hay Dung Lạc.” Khương Tình lạnh giọng.
Hạ Nhi mở lớn mắt, không tin nổi đưa tay lên kéo kín áo lại, nút áo đã đứt quá nửa, cô chỉ còn cách dùng tay túm chặt cổ áo.
Lồng ngực vẫn còn kích động, nhịp thở chung quy không thể ổn định được.
“Chị…”
Cô chỉ có thể phun ra một chữ, sau đó câm lặng nhìn Khương Tình đang lãnh đạm nhìn cô.
Giữa hai người nhanh chóng dựng lên một bức tường chắn, không nhìn thấy được, không sờ vào được, nhưng nó thật sự tồn tại, che chặt cả hai.
Hạ Nhi không biết phải trả lời như thế nào.
Trong suy nghĩ của cô, việc giải quyết những mâu thuẫn kiểu này còn gian khó hơn việc cô trực diện đối mặt với mưa máu gió tanh.
Cô vươn tay, nắm lấy hai ngón tay Khương Tình vẫn đang chôn trong *** ***** non mềm kia, dùng lực rút mạnh ra.
Ngón tay rời khỏi cơ thể cô, dính một lượng dâm thuỷ chảy dọc trên khớp xương tinh xảo tuyệt mỹ, vô cùng gợi dục.
Hạ Nhi cố gắng đè ép cảm xúc xao động cùng dục hoả bừng bừng đang rực cháy xuống đáy lòng.
“Em đi thay lễ phục. Chuyện này qua đêm nay chúng ta sẽ nói lại sau.”
Hạ Nhi liếc nhìn đồng hồ, thấp giọng bỏ lại một câu, muốn xoay người rời đi.
Nụ cười lạnh lẽo nơi khóe môi Khương Tình thu bớt lại một chút.
Chuẩn xác đưa tay kéo mạnh cổ tay cô lại, khiến cô chao đảo thân người, Khương Tinh nắm giữ chặt cổ tay cô ngang tầm với đôi mắt nâu sẫm, màu sắc trong ánh mắt ấy hơi tối đi:
“Đối với em. Dung Lạc quan trọng như vậy?”
Hơi thở nóng rẫy từ bờ môi mỏng gợi cảm phả vào ngón tay cô, nhưng trái tim cô thì lại lạnh ngắt.
Cô nhìn Khương Tình, bỗng dưng thấy xót xa.
Khương Tình đúng là đã biết, trong lòng khó chịu lại nói rất bình thản, nhẹ nhàng.
Khương Tình của cô, khi giận sẽ không quát tháo, không kêu gào cũng không đập đồ, càng không chửi bậy, chỉ hành động thay cho lời nói.
Ngay từ lúc bước vào nhà, cô đã nhận ra rồi.
Khương Tình nổi giận.
Còn là — rất tức giận.
Hơi thở nóng rẫy theo đường của từng lỗ chân lông len lỏi vào trong thiêu đốt huyết mạch cô.
Cô nhớ lại cảnh tượng hôm qua Khương Tình đè lên người mình.
Khuôn mặt tuyệt mỹ lãnh đạm vùi sâu vào mái tóc, hõm cổ và áp lên má cô, bờ môi mỏng nóng rực cứ thế men dần xuống cần cổ cô, hôn lên từng chút như khắc chế lại như phát tiết ra sự bất mãn trong lòng, những tiếng thở dốc trầm thấp, hơi thở nặng nhọc ấy dường như vẫn còn văng vẳng bên tai.
Càng giận — lại càng muốn cô phải ngoan ngoãn phục tùng.
Trong vô thức, Hạ Nhi cảm thấy trái tim mình nhói lên nhè nhẹ, giống như giây phút khi Khương Tình ngậm chặt lấy đầu ngực cô, điên cuồng muốn cô lúc nãy.
Cảm giác rung động làm bỏng cả trái tim.
Lần này cô không cần phải che giấu cảm xúc của mình nữa, buông một câu với ánh mắt bực dọc:
“Không quan trọng bằng chị.”
Cô không muốn nợ ân tình của người khác, nhưng phần ân tình của Dung Lạc, cô muốn trả cũng trả không nổi nữa.
Làm Khương Tình tức giận và khó chịu như vậy, cô bỗng cảm thấy mọi quyết định của mình đều là sai.
Dung Lạc vì cô mà bị thương, là cô nợ. Nhưng không đến mức phải tự mình động thủ để nữ nhân mình yêu nghĩ nhiều.
Thế nhưng chuyện Du Thành, nếu không có sự can thiệp của cô, liệu nó có ảnh hưởng đến Khương Tình không?
Trong mặt kính ảm đạm, ngón tay gầy của Khương Tình đưa lên, khẽ đặt trên cổ cô, đầu ngón tay ấm nóng, khiến cô bỗng cảm thấy như bị thiêu đốt vậy.
Ánh mắt cô không thể rời được khỏi ngón tay thon dài ấy. Khớp xương thanh mảnh, rất trắng, rất đẹp đẽ, chạm vào càng tôn lên cần cổ non nớt yếu ớt của cô.
Hạ Nhi nhìn Khương Tình qua quầng sáng giao hòa giữa ánh hoàng hôn và ánh đèn dưới sàn nhà, thấp giọng tiếp tục nói:
“Em sẽ để Kha Viễn tới Dung thị. Chị đừng khó chịu nữa.”
Dứt lời, cô nói một câu, nửa đùa giỡn nửa nghiêm túc:
“Khương tổng à! Chị giận lên thật đáng sợ đấy.”
Khương Tình nghe thấy, bỗng nhiên bật cười.
Thanh âm ôn nhuận khe khẽ vờn quanh trong căn phòng, không còn áp lực, lại cực kì thanh nhuận vui vẻ.
Ánh mắt vẫn đong đầy nụ cười từ đầu tới cuối, giọng rất thấp:
“Đối với em, cho dù tôi giận đến mấy cũng không thể nhẫn tâm nổi.”
Hạ Nhi không trả lời.
Cũng không hỏi chuyện tại sao Khương Tình biết được việc cô vừa đến Dung thị.
Du Thành — cô đành phải giao cho Kha Viễn đến Dung thị thay cô làm việc vậy.
Ngay lúc cô còn đang suy nghĩ tìm phương pháp vẹn toàn.
Khương Tình động.
Một tay chống lên mặt cửa kính, cách cô rất gần. Ngọn đèn hành lang làm cái bóng của Khương Tình hắt xuống, trùm lên người cô.
Khương Tình cúi đầu xuống:
“Tôi biết bản thân rất nhỏ mọn, tôi cũng không biết tại sao lại cảm thấy khó chịu như vậy. Nhưng đối với Dung Lạc, tôi cảm thấy tràn ngập nguy cơ. Dung Lạc liên tục khiến em mắc nợ cô ta. Hạ Nhi! Em trả không nổi phần ân tình này. Tôi thay em trả. Vì thế, coi như tôi xin em đấy. An phận ở yên bên cạnh tôi thôi. Có được không?”
Hơi thở của Khương Tình rất nóng.
Hạ Nhi không phân biệt được đó là hơi thở của mình hay là hơi thở của nữ nhân trước mặt.
Chỉ là cô đã bị hành động và những lời nói đột ngột này làm cho cả người cứng đờ.
Bàn tay Khương Tình đưa lên giữ chặt lấy mặt cô. Khuôn mặt đẹp như tranh vẽ càng ghé sát cô hơn, đến mức đầu mũi của cả hai như chạm vào nhau.
Hạ Nhi thở hổn hển, có chút vô lực.
Không biết là vì trận làm tình gấp gáp lúc nãy, hay vì nữ nhân đối diện cô quá sức mê người.
Khương Tình dường như rất hài lòng với phản ứng của cô. Ngón tay thon dài mang theo hương vị của tình dục men theo gò má đi xuống bờ môi cô rồi dừng lại.
Cô thở càng gấp gáp hơn.
Khương Tình siết lấy vòng eo cô, kéo vào người mình.
Ngón tay cạy mở đôi môi đỏ mọng rồi chen vào, trêu chọc đầu lưỡi ướt át trong khoang miệng cô, giọng càng lúc càng thấp:
“Em chưa trả lời. Ở bên tôi. Đừng vì ai mà rời đi, được không?”
Trái tim cô như bị một bàn tay móc ra vậy, chẹt nơi cổ họng rồi nhảy nhót loạn xạ.
Hạ Nhi như ngừng thở khi nghe câu nói ấy, ngay sau đó nhịp thở trở nên gấp gáp hơn.
Khương Tình đè quá sát, trong hơi thở của cô toàn là mùi hương như lan như sương cực kỳ thanh nhã, môi lưỡi cũng tựa hồ thấm đẫm dư vị sắc dục ngọt ngào.
Ngón tay này, lúc nãy đã ở trong cơ thể cô.
Bởi vì cách nhau quá gần nên giọng nói Khương Tình rơi xuống cực kỳ trầm, khiến trái tim cô kẹt giữa cổ họng.
“Bảo bối. Trả lời đi.”
Hạ Nhi thở từng ngụm, ngước đôi mắt trong veo màu hổ phách lên.
Cô thật muốn mắng nữ nhân đối diện này một trận.
Chọc ngón tay vào miệng cô như thế, cô dùng cái gì để trả lời???
Khương Tình dường như nhận ra sự bất mãn của cô, bật cười thành tiếng.
Giữa quầng sáng mờ mịt, cô lại nhìn thấy chính mình, bóng cô phản chiếu trong con ngươi nâu sẫm lãnh đạm.
Khương Tình vốn dĩ chỉ định dạy dỗ cô một chút, nhưng càng lại gần càng khó kiểm soát bản thân.
Khuôn mặt Hạ Nhi trở nên mơ màng, dịu dàng, ánh mắt như chứa những vì sao, trên người lại có mùi hương thanh thanh ngọt ngọt thoang thoảng, khiến bất kì ai cũng không thể kiềm chế được muốn chạm vào cô.
Dáng môi gợi cảm, đủ khiến bất kì ai cũng phải cam tâm tình nguyện đắm chìm vào một chuyện tình quên đi bản thân.
Sự phong tình trong đôi mắt, hương vị tình dục còn chưa tan đi, mùi hương trên cơ thể đều trở thành một chất dẫn dụ hoặc, lôi kéo người ta chìm đắm, muốn nhấp nháp một chút, cho dù là mất mạng cũng muốn ôm lấy không buông tay.
Một chút lý trí còn sót lại không ngừng níu kéo, Khương Tình lên tiếng, hơi thở hỗn loạn gấp gáp:
“Nếu em còn dùng ánh mắt này nhìn tôi. Buổi tiệc phải huỷ mất.”
Ngữ khí dịu dàng như những sợi tơ mảnh quấn lấy hơi thở Hạ Nhi.
Cô bừng tỉnh.
Khốn kiếp!
Cô lại vừa động tình vì một nụ cười sao?
Hạ Nhi vội vã đẩy Khương Tình ra, ổn định nhịp thở của mình, thấp giọng:
“Em.. em đi thay lễ phục.”
Khương Tình không trả lời, chỉ nhìn cô.
Dưới ánh hoàng hôn, bóng dáng thanh mảnh cao gầy lại thẳng tắp.
Hạ Nhi không dám nhìn biểu cảm của Khương Tình lúc này, không biết nữ nhân đối diện đang nghĩ gì, nhưng chẳng hiểu sao trái tim cô lại bất ngờ xao xuyến.
Ánh sáng trên đỉnh đầu mờ tối không rõ ràng, Khương Tình bước tới, trên đầu áp mặt xuống rất sát khuôn mặt cô, ngón tay gầy chậm rãi đưa lên vén nhẹ một lọn tóc rơi trước trán cô, khàn giọng:
“Tôi đợi em.”